Diệp Huyên nhìn xung quanh một lượt: “Thanh Thành cũng không thay đổi bao nhiêu”.
Diệp Liên gật đầu: “Trước đây muội rất không thích Diệp tộc, nhưng bây giờ muội lại hơi thích nơi này rồi, bởi ở đây có rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa muội và ca ca”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, trước đây hắn cũng không thích nơi này, vì thế rất ít khi về.
Nhưng bây giờ trở về hắn phát hiện có vẻ mình cũng không hận nơi này, cũng không hận Diệp tộc trước đây.
Những khổ sở phải chịu ở Diệp tộc khi xưa, bây giờ nghĩ lại có vẻ cũng chẳng là gì!
Lúc này, chủ quán bưng ra hai bát mì: “Hai vị khách quan, xin mời!”
Diệp Huyên đang định ăn thì đúng lúc này không gian bên cạnh hắn khẽ rung, có truyền âm bay tới.
Diệp Huyên nhíu mày.
Diệp Liên hỏi nhỏ: “Có chuyện phải làm ạ?”
Diệp Huyên khẽ cười: “Không vội, ăn mì xong rồi làm”.
Nói rồi hắn bắt đầu động đũa.
Diệp Liên nhìn Diệp Huyên, khẽ cười rồi cũng bắt đầu ăn.
Hai huynh muội ăn rất chậm, nói cười rôm rả.
Lúc này một người áo đen bỗng xuất hiện ở phía sau Diệp Huyên cách đó không xa.
Người này chính là Ám Quân!
Ám Quân nhìn Diệp Huyên và Diệp Liên, muốn nói lại thôi.
Diệp Liên nhìn người áo đen rồi nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng bảo: “Ca đi làm việc đi!”
Diệp Huyên ăn nốt miếng mì cuối cùng, nhìn Diệp Liên cười bảo: “Không vội, muội ăn xong rồi chúng ta đi”.
Diệp Liên cười ngọt ngào: “Vâng!”
Nói rồi nàng bắt đầu ăn tiếp.
Diệp Huyên nhìn Diệp Liên ngồi ăn trước mặt mình, bất giác hắn cũng nở nụ cười.
Lòng hắn chưa bao giờ bình yên như lúc này!
Đại đạo?
Trường sinh?
Đều không bằng một nụ cười của Tiểu Liên Nhi của hắn!
Lúc này Diệp Liên buông đũa, nhìn Diệp Huyên cười: “Ca, muội ăn xong rồi, huynh đi làm việc đi”.
Diệp Huyên mỉm cười đưa tay ra.