Nhìn Diệp Huyên rời đi, lòng Độc Cô Huyên dâng lên cơn đau xót không tên.
Bà ấy biết những năm gần đây hai huynh muội đã chịu rất nhiều cực khổ.
Làm phụ mẫu, nỗi đau lớn nhất chính là không thể giúp đỡ con cái của mình...
...
Diệp Huyên rời khỏi Vô Gian Luyện Ngục, mà khi hắn vừa bước ra ngoài, một quang trận to lớn khóa chặt hắn lại.
Chân phải Diệp Huyên dẫm xuống một cái, một luồng kiếm quang vuột lên từ mặt đất.
Ầm!
Quang trận kia lập tức vỡ nát trong nháy mắt.
Mà lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, ông lão đang định nói gì đó thì bỗng có tiếng linh kiếm phóng ra từ hộp kiếm sau lưng hắn!
Xoẹt!
Ông lão vừa mở miệng, đầu đã văng ra ngoài.
Máu tươi tuôn như suối!
Diệp Huyên đang định rời đi, bỗng một bóng đen tự xa xa lóe lên rồi biến mất.
Diệp Huyên đột nhiên rút kiếm ra chém!
Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Chiêu kiếm này vừa chém xuống, một tiếng kiếm ngân vang lên giữa đất trời, làm tê liệt cả khoảng không.
Ầm!
Toàn bộ chân trời đều rung lên kịch liệt, ngay sau đó, một bóng người chợt lui ra.
Người này chính là Diệp Huyên!
Diệp Huyên lùi những trăm trượng, mà khi hắn vừa dừng lại, không gian dưới chân đã vỡ nát, đồng thời lan tràn vết nứt ra phía sau với tốc độ cực nhanh.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa là một thanh niên. Thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào, tay phải cầm trường thương, thương dài chín thước, toàn thân đỏ đậm, mũi thương treo một sợ tơ hồng.
Thanh niên nọ nhìn Diệp Huyên một lát, khóe miệng bỗng cong lên một nụ cười châm chọc: "Thiên tài kiếm đạo? Chỉ đến thế thôi?"
Nói xong, y đi về phía Diệp Huyên: "Diệp Huyên, ta là Thế tử nhà họ Cổ, Cổ Bình, hôm nay ta muốn..."
Nhưng vào lúc này, Diệp Huyên cách đó không xa đột nhiên biến mất, giữa tinh không, một luồng kiếm quang như sao rơi chợt lóe lên.
Khoảnh khắc Diệp Huyên biến mất đó, sắc mặt Cổ Bình bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn!
Chiêu kiếm này nhanh quá!
Lúc này đây, Cổ Bình rút hết sự coi thường trong mắt lại, y nằm chặt trường thương trên tay rồi giẫm chân một cái.
Ầm!
Toàn bộ không gian run lên kịch liệt, ngay sau đó, vô số ngọn lửa bùng lên trên trường thương trong tay y, nháy mắt, trước mặt y đã xuất hiện một biển lửa, cùng lúc đó, y chĩa trường thương về phía trước rồi đâm mạnh, như nộ long xông ra biển, có thể xuyên qua tất cả.
Kiếm đến.
Biển lửa lập tức bị xé rách, một thương một kiếm va vào nhau theo cách thô bạo nhất.
Ầm!
Toàn bộ chân trời rung lên, một bóng người liên tục thối lui, người này chính là Cổ Bình!
Trong nháy mắt Cổ Bình thối lui kia, một tia kiếm quang màu đen chợt lóe lên.
Kiếm Khí Âm Linh!
Xa xa, tròng mắt Cổ Bình bỗng co rụt lại, vội đâm thương ra, nơi mũi thương đi qua không gian đều bị xé rách, vô cùng đáng sợ.
Kiếm lại đến.
Xoẹt!
Trường thương lập tức bị ăn mòn, kiếm xuyên qua cổ họng của Cổ Bình, máu tươi bắn tung tóe!
Phía sau Cổ Bình, Diệp Huyên cũng chỉ nhẹ nhàng vươn tay, chuôi kiếm Khí Âm Linh lập tức trở về tháp Giới Ngục.
Cổ Bình nhìn chằm chằm hắn: "Kiếm này của ngươi..."
Vừa nói đến đó, Diệp Huyên bỗng xoay người chém một kiếm về phía trước.
Xoẹt!
Đầu Cổ Bình bị chém bay.
Diệp Huyên lại đâm thêm một chiêu, kiếm lập tức xuyên thủng đầu Cổ Bình, một khắc sau, hắn biến mất giữa tinh không mịt mù.
Diệp Huyên vừa rời đi, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu trắng đột nhiên xuất hiện. Phía sau ông ta còn có một ông lão.
Người đàn ông trung niên nhìn hướng Diệp Huyên rời đi, không nói gì.
Ông lão có chút khó hiểu: "Vì sao không ra tay?"
Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Người này không bình thường".
Ông lão trầm giọng nói: "Hướng hắn đi là nhà họ Cổ, chuyến đi này của hắn chắc chắn là tự chui đầu vào lưới, nếu bây giờ chúng ta không ra tay, vậy thì không dưng lại để nhà họ Cổ được lợi rồi".
Người đàn ông trung niên lạnh lùng đáp: "Tại sao hắn dám đến nhà họ Cổ?"
Ông lão khẽ nhíu mày: "Ý người là hắn có chỗ dựa?"
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Người này mang bảo vật trong thân mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ, như vậy bản thân hắn đã không hề bình thường rồi. Hơn nữa, hắn ở tầng chín của Vô Gian Luyện Ngục, con yêu thú kia giết chết mấy tên cường giả nhà họ Độc Cô và nhà họ Cổ, nhưng hắn vẫn sống rất tốt, ông thấy người này bình thường không?"
Ông lão trầm mặc.
Người đàn ông trung niên lại khẽ nói: "Nam Võ Tông không ra tay hẳn là vì muốn tiếp tục quan sát thử xem".
Nói xong, ông ta nhắm hai mắt lại: "Tuy bảo vật rất hấp dẫn, nhưng lại phỏng tay, hiện tại mà có được nó, chẳng khác gì tự châm lửa thiêu thân".
Ông lão trầm giọng nói: "Tông chủ, bảo vật này tuy phỏng tay, nhưng cũng có thể là cơ hội mới cho Bắc Võ Tông ta, một cơ hội vượt qua Nam Võ Tông và Thánh Địa, thậm chí là Vị Ương".
Người đàn ông trung niên cười nói: "Kết cục của nhà họ Độc Cô, ông thấy chưa?"
Ông lão còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông trung niên đã khoát tay: "Đến nhà họ Cổ xem sao, xem thử thiếu niên này đối phó với nhà họ Cổ như thế nào. Tam Thánh ở nhà họ Cổ không đơn giản đâu!"
Nói xong, ông ta đã biến mất giữa không trung.
Ông lão cũng vội vàng đi theo.
...
Danh Sách Chương: