Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị Ương Cung.

Trong hoa viên sâu trong Vị Ương Cung, một cô gái đang nằm trên ghế dài màu trắng, cạnh nàng ta là một ghế tựa tinh xảo, trên ghế đặt một cốc trà màu trắng nốt.

Tiếng côn trùng kêu văng vẳng bốn phía, hương hoa cũng tràn ngập khắp sân.

Lúc này, một bóng đen lặng yên xuất hiện cách cô gái không xa.

Bóng đen quay sang thi lễ với nàng: "Cung chủ, Quỷ Môn giờ chỉ còn lại Môn chủ Lý Trường Phong thôi".

Im lặng một lát, cô gái nhẹ giọng nói: "Quỷ Môn xem thường hắn rồi".

Bóng đen gật đầu: "Diệp Huyên này mặc dù chỉ là Khí Biến Cảnh, nhưng thực lực của hắn đã có thể chém giết Thánh Cảnh, tất nhiên có liên quan rất nhiều đến bộ thần trang của hắn, nhất là hai thanh kiếm nọ, chỉ cần chạm vào là chết!"

Nói đến đây, gã dừng lại một chốc rồi nói tiếp: "Còn có con yêu thú kia nữa, thuộc hạ đã đến Yêu tộc hỏi thử, con yêu thú đó không phải cường giả nào trong Yêu tộc cả, nó hẳn là đến từ vùng ngoài".

Cô gái bỗng hỏi: "Lý Trường Phong đến Táng Thiên trường thành rồi?"

Bóng đen nói: "Vâng, tạm thời không biết mục đích là gì".

Nói đến đây, gã do dự một lúc rồi mới nói tiếp: "Cung chủ, có khi nào ông ta sẽ cấu kết với Ma Kha tộc không?"

Cô gái lạnh lùng đáp: "Ông ta không dám!"

Bóng đen trầm giọng lại: "Cung chủ, sau khi Diệp Huyên này đến Vị Ương Thành, toàn bộ Vị Ương Thành đều không yên bình được, nếu cứ thế này thì có thể sẽ tạo thành náo loạn rất lớn, chúng ta có nên ra tay thị uy một lần không?"

Cô gái lắc đầu: "Không ngăn hắn được! Trừ khi để hắn đến Vị Ương Cung, mà nếu như thế thì hắn sẽ chết nhanh hơn nữa!"

Bóng đen khẽ nhíu mày: "Vì sao?"

Cô gái đáp: "Nếu để hắn đến Vị Ương Cung, người đời sẽ cho rằng Vị Ương Cung ta muốn bảo vật đó, khi ấy kẻ địch của Vị Ương Cung ta sẽ thành kẻ địch của hắn, mà những người kia sẽ không tiếc bất cứ giá nào chém giết hắn để bảo vật đó không rơi vào tay chúng ta".

Bóng đen trầm giọng nói: "Vị Ương Cung chúng ta thì sợ gì?"

Cô gái nhẹ giọng nói: "Cục diện bây giờ không hợp để nội loạn. Nếu loạn rồi, Ma Kha tộc kia sẽ chớp cơ hội đến đây".

Bóng đen nói: "Lẽ nào cứ để mặc như thế? Diệp Huyên này chuyện gì cũng dám làm, nếu tiếp tục vậy, chắc chắn sẽ xảy ra đại loạn".

Cô gái im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói: "Lòng người tham lam, hắn không chết, chuyện sẽ không kết thúc!"

Bóng đen hỏi: "Giết hắn?"

Cô gái đột nhiên mở mắt nhìn về phía bóng đen, người nọ tái mặt, vội vàng quỳ sụp xuống.

Cô gái lạnh lùng nói: "Quan sát hắn thật kỹ, còn lại không được nhúng tay vào!"

Bóng đen cung kính thi lễ: "Thuộc hạ đã rõ!"

Nói xong, gã lặng yên thối lui.

Sau khi bóng đen đi rồi, cô gái chậm rãi nhắm hai mắt lại, mà trong đầu nàng ta bỗng xuất hiện hoàng hôn năm đó ở Thanh Thương giới...

...

Ở phía bắc xa xôi trên Thiên Vực có một ngọn núi, cao chín ngàn chín trăm trượng, đâm thẳng lên trời.

Ngọn núi này tên Thánh Sơn!

Mà Thánh Địa tiếng tăm lừng lẫy cư ngụ ở trên ngọn núi này.

Trên đỉnh núi Thánh Sơn, mây mù lượn quanh như tiên cảnh trần gian.

Cách đó không xa là một toà cung điện, điện này không hề trang hoàng mà lại có chút cổ kính, hai bên trái phải trên cung điện có hai pho tượng cầm trường kiếm đứng canh.

Phía sau cung điện là một võ đài, trên võ đài có một nam một nữ đang chiến đấu.

Động tĩnh của hai người này rất lớn, nhưng cả hai khống chế lực rất ổn định, dư chấn không hề vượt ra ngoài võ đài.

Ở cạnh lôi đài không xa có một ông lão đang đứng, ông lão mặc một bộ trường bảo màu trắng, đang xoa chùm râu dài.

Đúng lúc này, thanh niên trên võ đài bỗng bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp lao ra khỏi võ đài.

Thanh niên đập xuống đất một cái, sau đó quay sang nói với giọng oán trách: "Tỷ, tỷ xuống tay thật đấy à!"

Trên võ đài, cô gái lạnh lùng nhìn thanh niên nọ: "Như ngươi mà đến Táng Thiên trường thành, sống không quá một ngày!"

Thanh niên bĩu môi: "Đệ có đi đâu".

Cô gái bỗng xuất hiện trước mặt thanh niên, một khắc sau, nàng ta đá một cú lên ngực y.

Ầm!

Thanh niên lại bay ra ngoài thêm lần nữa.

Thanh niên ngã xuống cách đó tầm mười trượng, kêu rên: "Tỷ, tỷ muốn giết đệ sao?"

Cô gái lạnh lùng nói: "Ngay cả Táng Thiên trường thành cũng không dám đi, ra ngoài đừng bảo ngươi là đệ đệ của Sở Nam Sanh ta!"

Thanh niên cả giận nói: "Không phải đệ không dám đi mà là không muốn đi!"

Cô gái tên Sở Nam Sanh nói với giọng lạnh nhạt: "Không dám đi chính là không dám đi, làm gì có nhiều cớ như vậy!"

Thanh niên còn định phân bua thì Sở Nam Sanh đã xoay người đi đến trước mặt ông lão cách đó không xa, nàng ta hơi thi lễ: "Việt sư!"

Ông lão khẽ gật đầu: "Nam Sanh, thực lực của con bây giờ đã có thể chém giết cường giả Thánh Cảnh rồi!"

Sở Nam Sanh khẽ đáp: "Nửa năm trước con đã có thể giết!"

Ông lão cau mày: "Nam Sanh, ta đã nói với con rồi, tự tin thì được, nhưng không được tự đại tự phụ".

Sở Nam Sanh khẽ gật đầu: "Nam Sanh luôn nhớ".

Nói xong, nàng ta như thể nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Việt sư, nghe nói Thiên Vực xuất hiện một người tên là Diệp Huyên?"

Ông lão gật đầu: "Một tên nhóc đến từ ngoại vực, thực lực rất mạnh, thân phận cũng khá thần bí".

Nói đến đây, lão như nghĩ đến điều gì đó, nghiêm mặt nói: "Nam Sanh, người này con không được chọc vào, rõ chưa?"

Sở Nam Sanh cau mày: "Việt sư sợ con đánh không lại hắn?"

Ông lão lắc đầu: "Con không hề thua kém hắn, nhưng người này thân mang bảo vật, thân phận bây giờ cực kỳ nhạy cảm, ý của Thánh chủ là tạm thời quan sát".

Sở Nam Sanh trầm giọng nói: "Đã rõ".

Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn thanh niên ở gần đấy: "Đến Táng Thiên trường thành không?"

Thanh niên hơi do dự, Sở Nam Sanh cười lạnh: "Ngươi hèn đến mức khiến tỷ tỷ như ta cũng phải xem thường!"

Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK