Nói đoạn, ông ta chợt quay đầu nhìn lại: “Liệu sẽ có ngày ngươi viết tiếp câu chuyện dang dở ấy không?"
Chủ nhân bút Đại đạo trầm ngâm một hồi, nói: “Không, đã không còn hy vọng nữa”.
Người đàn ông im lặng một hồi, nói: “Ngươi đúng là chó thật”.
Diệp Huyên cùng ba cô gái trở lại vũ trụ hiện hữu.
Trung thế giới.
Nơi này hiện đang là vùng đất mạnh mẽ nhất vũ trụ này, không chỉ có các siêu cường giả của thư viện Quan Huyên tập trung lại mà còn cả cường giả đến từ Dương tộc.
Diệp Huyên dắt Thanh Khâu chậm rãi dạo bước trong một khu vườn nọ.
Hắn tò mò hỏi: “Nha đầu, người đàn ông ban nãy là ai?"
Thanh Khâu im lặng một hồi mới nói: “Một người rất đặc biệt”.
Diệp Huyên: “Rất đặc biệt?"
Thanh Khâu gật đầu: “Có quan hệ đặc biệt với chủ nhân bút Đại đạo”.
Diệp Huyên: “Chủ nhân bút Đại đạo đứng cùng phe với chúng ta chứ?"
Thanh Khâu nghĩ ngợi: “Tạm thời là vậy”.
Tạm thời.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Sau này có thể sẽ không?"
Thanh Khâu gật đầu.
Diệp Huyên im lặng.
Hắn vẫn ôm lòng kiêng kỵ với vị chủ nhân bút Đại đạo này.
Thanh Khâu bỗng nói: “Đại ca đã đến Thiên Kiếp Cảnh rồi sao?"
Diệp Huyên gật đầu, nhếch miệng cười: “Muội chưa sao?"
Thanh Khâu búng tay một cái.
Tách.
Lập tức đạt đến Thiên Kiếp Cảnh.
Diệp Huyên sượng trân.
Thanh Khâu nháy mắt: “Lợi hại không?"
Diệp Huyên lắc đầu cười, xoa đầu cô bé: “Lợi hại ghê gớm!"
Thanh Khâu phì cười rồi nghiêm mặt nói: “Đại ca có nhìn thấy người đàn ông ở mộ địa vô biên kia không?"
Diệp Huyên gật đầu.
Thanh Khâu: “Tuyệt đối đừng xem thường ông ta”.
Diệp Huyên nghiêm mặt: “Vì sao?"
Thanh Khâu nói sau một hồi im lặng: “Dù sao thì cũng đừng xem thường vũ trụ vô biên. Nếu muội đoán không sai, trong thời gian sắp tới bọn họ hẳn sẽ không xuất hiện trở lại”.
Diệp Huyên vẫn chưa hiểu: “Vì sao?"
Thanh Khâu cười: “Vì họ cũng muốn huynh thoát khỏi quy tắc mà chủ nhân bút Đại đạo lập ra. Nhưng họ biết, khi được họ giúp đỡ thì huynh vĩnh viễn không làm được, huynh chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi”.