Tần Quan gật đầu: “Đi!”
Mấy người đi về phía toà tháp cách đó không xa!
Thư Nhu bỗng nhiên nói: “Công tử, có thể cho ta mượn kiếm của ngươi nghiên cứu một chút không?”
Diệp Huyên cười nói: “Có thể!”
Nói rồi, hắn mở tay ra, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Thư Nhu.
Thư Nhu cầm kiếm Thanh Huyên, nàng nghiên cứu một lát, khen ngợi: “Quy tắc của vị cao nhân đằng sau ngươi thật lợi hại, là quy tắc chi đạo mạnh nhất là ta từng gặp!”
Diệp Huyên mỉm cười: “Cô cũng rất lợi hại!”
Nghe vậy, hai mắt Thư Nhu lập tức bừng sáng: “Thật sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Không thể không nói, có thể tiếp xúc với quy tắc của Thanh Nhi đã là rất lợi hại rồi!
Thư Nhu chợt nhoẻn miệng cười: “Thật ra, ta cũng cảm thấy ta rất lợi hại!”
Diệp Huyên im lặng.
Sao cứ thấy sai sai!
Thư Nhu chợt nói: “Công tử, có thể tặng ta kiếm này không?”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “E rằng không thể!”
Thư Nhu chớp chớp mắt, ôm kiếm không nói lời nào.
Diệp Huyên không biết phải nói gì hơn.
Nha đầu này sẽ không cướp đấy chứ?
…
Thư Nhu đột nhiên cười hi hi: “Vậy cho ta mượn nghiên cứu một thời gian, thanh kiếm này ẩn chứa tri thức vô cùng uyên bác!”
Diệp Huyên đang định nói chuyện, Tần Quan ở bên cạnh đã nói trước: “Có thể! Nhưng mà, sau khi cô nghiên cứu ra được, phải chia sẻ với bọn ta, như thế nào?”
Thư Nhu không chút do dự, lập tức gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan nở nụ cười xinh đẹp.
Thật ra, nàng ta cũng muốn nghiên cứu kiếm Thanh Huyên, nhưng mà bận quá, hơn nữa tri thức ẩn chứa trong kiếm này quả thật rất uyên bác, không phải một hai ngày là có thể nghiên cứu ra được!
Bây giờ có người giúp đỡ, tất nhiên nàng ta vô cùng vui vẻ!
Khi nói chuyện, mấy người đã đi tới trước tòa tháp thứ hai, Diệp Huyên thoáng nhìn cánh cửa của tòa tháp này, trên cửa vẫn có cấm chế!
Lúc này, Thư Nhu chợt nói: “Để ta! Để ta!”
Nói xong, nàng ta ôm kiếm Thanh Huyên đi đến trước cánh cửa kia, sau đó vung kiếm đâm vào!
Nhưng mà, không có bất kỳ phản ứng gì!