Sư tổ đảo Trích Tiên!
Diệp Huyên im lặng.
A Tửu lại nói: “Có vẻ như ngươi biết sư tổ!”
Advertisement
Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Thật không dám giấu diếm, ta là người thừa kế của sư tổ các cô!”
“Ặc?”
A Tửu suýt phun rượu vừa uống vào ra.
Advertisement
Diệp Huyên nhìn A Tửu, vẻ mặt vô tội: “Ta nghiêm túc mà!”
A Tửu chớp mắt: “Có chứng cứ không?”
Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Có!”
Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm trên đỉnh tháp xuất hiện trong tay hắn.
Chính là kiếm của kiếm tu kia!
Thấy thanh kiếm trong tay Diệp Huyên, nét mặt A Tửu lập tức thay đổi!
Diệp Huyên nhìn A Tửu: “Ta không nói dối đúng không?”
A Tửu hỏi Diệp Huyên: “Ngươi lấy kiếm này ở đâu?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Sư phụ cho ta!”
Nét mặt A Tửu hơi kỳ lạ, nàng ta cầm bình rượu hồ lô bên hông lên uống một ngụm, lúc này, đầu óc nàng ta rất hỗn loạn.
Không ngờ tên trước mặt lại có bội kiếm của sư tổ!
Cái quái gì vậy!
Còn gọi sư tổ là sư phụ!
Vậy mình phải gọi hắn là gì?
Diệp Huyên chợt cất lời: “Tính theo vai vế, ta nên gọi cô là sư tỷ!”
Sư tỷ!
A Tửu nhìn về phía Diệp Huyên, vội vàng gật đầu: “Đúng thế, gọi sư tỷ!”
Diệp Huyên vội cung kính hành lễ: “Bái kiến sư tỷ!”
A Tửu đột nhiên hỏi: “Sao ngươi lại quen được sư tổ?”
Diệp Huyên chần chừ một lúc mới nói: “Rất lâu trước đây, ta từng gặp phân thân của ông ấy, ông ấy kinh ngạc trước thân thể của ta, còn có thiên phú dị bẩm, cho nên nhận ta làm đệ tử!”
A Tửu quan sát Diệp Huyên, sau đó nói: “Chỉ thế thôi ư?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
A Tửu nhìn về phía thanh kiếm trong tay Diệp Huyên, nàng ta im lặng một lát rồi mới nói: “Bây giờ ta hơi bối rối, để ta uống ngụm rượu lấy lại bình tĩnh đã!”
Nói xong, nàng ta lại cầm bình rượu hồ lô bên hông lên.
Diệp Huyên: “…”