Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầng thứ chín.

Độc Cô Phong vừa mới đi vào đã gặp được ba mẹ con Diệp Huyên.

Ông ta nhìn vào Độc Cô Huyên, sau đó nhanh chóng chuyển sang Diệp Huyên, nhìn Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, vẻ mặt ông ta khá phức tạp.

Vì người trước mặt là cháu ngoại của ông ta.

Độc Cô Huyên bên cạnh Diệp Huyên đứng lên, bà ấy lạnh lùng nhìn Độc Cô Phong, trong mắt không có chút tình cảm nào.

Độc Cô Phong nhìn Độc Cô Huyên, hơi thở dài: “Nha đầu, năm đó nếu không phải con cố chấp, sự việc sao có thể ầm ĩ đến mức này chứ?”

Độc Cô Huyên cười khẽ: “Cố chấp? Ông biết ta có người trong lòng còn muốn gả ta cho nhà họ Cổ, ông có suy nghĩ đến cảm nhận của ta không?”

Độc Cô Phong nặng nề nói: “Con thân là trưởng nữ của Tộc trưởng, mang ơn gia tộc, nên giúp ích cho gia tộc!”

Độc Cô Huyên lắc đầu: “Cuộc đời Độc Cô Huyên ta, phải do ta làm chủ”.

Độc Cô Phong nhìn chằm chằm Độc Cô Huyên: “Con tự làm chủ! Con có biết quyết định của mình năm đó đã suýt khiến cả gia tộc không thể trở mình không”.

Độc Cô Huyên cười khẽ: “Gia tộc hèn nhát, nhà họ Cổ muốn bắt nạt thế nào cũng được, dù gả ta đi thì vẫn không thay đổi được bất cứ chuyện gì. Dã tâm của nhà họ Cổ rất lớn, lớn đến mức bọ họ sẽ không dừng tay vì một cô gái. Ông không nhìn ra điều này hay sao? Không đúng, có lẽ ông nhìn ra, ông là muốn lợi dụng ta, nghĩ có thể bớt lúc nào hay lúc đấy, đúng không?”

Sắc mặt Độc Cô Phong lạnh lùng: “Không gả cho nhà họ Cổ, nhưng nam nhân kia cho con cái gì? Con bị nhốt đến bây giờ, nam nhân kia đâu?”

Độc Cô Huyên nhẹ giọng nói: “Chàng ấy chưa từng phụ lòng ta”.

Độc Cô Phong lạnh lùng nói: “Ngu dốt”.

Nói xong, ông ta nhìn Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất ở cách đó không xa: “Bảo nó đưa báu vật kia ra, ta có thể tha tội chết cho ba người”.

Độc Cô Huyên cười khẽ: “Phụ thân, tính cách của ông ta có thể không rõ à? Dù Huyên Nhi có giao ra không, ông và nhà họ Độc Cô cũng sẽ không bỏ qua cho thằng bé, đúng không?”

Độc Cô Phong lạnh lùng nói: “Nó phá hoại thân thể của ca ca con! Còn tuyên bố muốn tiêu diệt nhà họ Độc Cô ta! Đây là con trai ngoan của con đó sao?”

Độc Cô Huyên lắc đầu: “Nhà họ Độc Cô đối xử với hai huynh muội chúng nó và ta thế nào, ông không biết sao?”

Độc Cô Phong nhẹ giọng hỏi: “Nói vậy nghĩa là không còn gì để bàn nữa đúng không?”

Độc Cô Huyên đang muốn đáp lời, lúc này, Diệp Huyên bên cạnh bà ấy đứng lên: “Bàn cái gì? Có gì để bàn?”

Độc Cô Phong nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn tiêu diệt nhà họ Độc Cô ta?”

Diệp Huyên gật đầu: “Chỉ cần ta không chết, nhà họ Độc Cô chắc chắn sẽ lụi tàn!”

“Ha ha…”

Độc Cô Phong đột nhiên bật cười, sau khi cười một lát, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Tiêu diệt nhà họ Độc Cô ta? Chỉ với ngươi ư?”

Dứt lời, ông ta xoay tay phải, một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện.

Mà Độc Cô Phong cũng không nhìn thấy vị trí Diệp Huyên đang đứng lúc này, vị trí hắn đang đứng là hướng con yêu thú nhỏ kia.

Sau khi hơi thở đó xuất hiện, Diệp Huyên hoàn toàn không ngăn cản, để hơi thở đó đánh lên người mình.

Ầm!

Diệp Huyên bị đánh bay, nhưng hơi thở còn lại lại đánh lên con yêu thú nhỏ, có điều con yêu thú nhỏ kia không hề bị ảnh hưởng, ngược lại, hơi thở của Độc Cô Phong lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Phía xa, Độc Cô Phong ngây người.

Còn Diệp Huyên thì đề phòng dẫn Độc Cô Huyên và Diệp Liên lùi sang một bên.

Lúc này, con yêu thú nhỏ kia đột nhiên mở mắt ra.

Tròng mắt nó là một màu đen kịt!

Yêu thú nhỏ nhìn thẳng về phía Độc Cô Phong, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, trực giác cho ông ta biết con yêu thú trước mắt rất nguy hiểm!

Cực kỳ nguy hiểm!

Độc Cô Phong nhìn chằm chằm con yêu thú kia, mà con yêu thú kia cũng đang nhìn ông ta, nhưng nó lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên ngây người, sao yêu thú này không ra tay.

Độc Cô Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ta vô cùng kiêng dè con yêu thú không rõ lai lịch này.

Vì ông ta chưa từng đến vào tầng thứ chín này.

Độc Cô Phong quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Cũng biết tính toán đấy, tiếc là cũng vô dụng thôi”.

Nói xong, ông ta vung tay về phía Diệp Huyên từ xa, một sức mạnh thần bí lập tức bao phủ lấy Diệp Huyên.

Mạnh!

Tay phải của Diệp Huyên nắm chặt chuôi kiếm bên hông, thực lực của Độc Cô Phong trước mắt mạnh hơn Độc Cô Liên kia không biết bao nhiêu lần.

Dùng Vô Địch Kim Thân hoặc trang phục Chư Thần có lẽ có thể ngăn cản, nhưng với tình huống của hắn bây giờ thì hoàn toàn không ngăn được!

Chỉ là lúc này, không chặn được cũng phải chặn!

Diệp Huyên tiến lên một bước, sau đó rút kiếm chém xuống, chiêu kiếm chém ra, xung quanh lập tức vang lên âm thanh chói tai như có thứ gì đó bị chém rách.

Nhưng chiêu kiếm này của Diệp Huyên còn chưa chém tới thì hắn đã bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh lên vách tường.

Độc Cô Phong nhìn Diệp Huyên, trong mắt tràn đầy sát khí.

Yêu nghiệt!

Dù chỉ mới giao thủ với Diệp Huyên một hiệp, nhưng ông ta phát hiện Diệp Huyên trước mắt thật sự quá yêu nghiệt.

Vô cùng yêu nghiệt!

Phải biết rằng dưới tình huống bình thường, cao thủ Phá Không Cảnh ở trước mặt ông ta chẳng khác nào giun dế cả, nhưng Diệp Huyên lại có thể đỡ được đòn đánh của ông ta.

Nhất định phải chết!

Yêu nghiệt thiên tài thế này, nếu không tiêu diệt, sau này chắc chắn sẽ là một tai họa.

Dù người trước mắt là cháu ngoại ruột của ông ta!

Độc Cô Phong chậm rãi siết chặt tay phải, một sức mạnh lập tức tập trung trên nắm đấm, Diệp Huyên đang muốn ra tay, Độc Cô Huyên chợt chặn trước mặt hắn, bà ấy làm ra một thủ ấn kỳ lạ, một tấm chắn mỏng xuất hiện trước mặt hắn, cùng lúc đó, vô số quầng sáng trắng đột nhiên tập trung, sau đó tạo thành vô số vòng xoáy nhỏ màu trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK