Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2718: Một Tia Hàn Quang Lao Đến Trước!


Diệp Huyên đang định nói chuyện thì Kiều Thiên Nhi lại bảo: "Từ đầu khi mới điều tra ngươi, ta phát hiện ra một điều rất thú vị".

Diệp Huyên có hơi ngạc nhiên: "Chuyện gì thú vị?"
Kiều Thiên Nhi đáp: "Một đời của ngươi, không phải là đang chiến đấu, mà là vừa đi vừa đấu!"
Diệp Huyên: "..."
Advertisement

Kiều Thiên Nhi bỗng nhiên lắc đầu cười: "Ngươi sống thật sự rất khổ!"
Diệp Huyên khẽ thởi dài: "Không phải rất khổ thôi đâu, lúc trước còn suýt chút nữa bị cô gi3t chết mà".

Kiều Thiên Nhi cười: "Không hận ta à?"
"Ban đầu tất nhiên là có hận, nhưng bây giờ cô là bạn ta mà, không phải sao?"
Bạn!
Kiều Thiên Nhi khẽ cười: "Bạn à?"
Diệp Huyên hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải?"
Kiều Thiên Nhi nhìn hắn: "Ở trên đời này, người có thể đánh bại ngươi thường là người thân nhất, hoặc là bạn bè của ngươi".

Diệp Huyên cười: "Thế nhưng trên đời này, người có thể tạo động lực cho cô, giúp đỡ cô, cũng thường là người thân nhất, hoặc là bạn bè của cô, không phải à?"
Kiều Thiên Nhi cười đáp: "Tâm thái của ngươi không tệ!"
Đương lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước cửa.

Diệp Huyên: “Kiều cô nương, nếu bây giờ cô rời đi thì chắc là vẫn còn kịp đấy".

Kiều Thiên Nhi liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Bây giờ đang muốn xúi bậy ta đấy à?"
Diệp Huyên cười ha ha, sau đó cùng Kiều Thiên Nhi vào Lưỡng Giới Môn.

Không có bất kì ai ngăn cản.

Chốc lát sau, hai người xuất hiện trong một thông đạo không gian không thấy điểm cuối.

Mà Lưỡng Giới Môn phía sau hai người đã đóng lại.

Lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt hai người, vóc dáng lão gầy gò, có thể dùng từ trơ xương để hình dung, lưng có hơi khòm, ánh mắt lấp lóe, tạo cảm giác vô cùng không tốt cho người khác!
Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên mà không nói lời nào.


Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tiền bối là?"
Ông lão khàn giọng đáp: "Có thể cho ta xem bảo vật Ngũ Duy kia một chút được không? Ta chỉ nhìn thôi, tuyệt đối không cướp".

Diệp Huyên cười nói: "Tất nhiên là được!"
Vừa dứt lời, Kiếm Tôn đã xuất hiện bên cạnh hắn, ông ta nhìn về phía ông lão: "Ngươi muốn xem?"
Ông lão nhìn Kiếm Tôn, nhếch miệng nở nụ cười, miệng đầy răng vàng: "Kiếm Tôn...!Ta không sợ ngươi..."
Chưa nói hết câu, Kiếm Tôn đã bỗng nhiên ra tay.

Một tia hàn quang lao đến trước!.

2719: "Ngươi Không Sợ Ta Cướp Đi À?" 


Ông lão đột nhiên khẽ vươn tay phải về phía trước rồi nắm chặt lại, lập tức bắt được sợi kiếm quang đang lao đến, nhưng bấy giờ lại có thêm một tia kiếm quang khác lao đến.

Ông lão nắm kiếm quang đâm về phía trước một cái.

Ầm!

Kiếm quang nổ tung, Kiếm Tôn cùng ông lão đồng thời lui lại chừng mười trượng.

Advertisement

Ông lão răng vàng nhìn Kiếm Tôn rồi cười gằn: "Kiếm Tôn, hình như ngươi chẳng tiến bộ thêm được gì".

Kiếm Tôn vô cảm: "Lão răng vàng kia, sau khi ra ngoài, chúng ta quyết đấu sinh tử thử xem?"

Quyết đấu sinh tử!

Lão răng vàng siết chặt tay phải lại: "Kiếm Tôn, mục đích của ta chỉ là bảo vật Ngũ Duy này".

Kiếm Tôn nhìn lão răng vàng: "Ngươi có thực lực giữ nó sao?"


Lão răng vàng híp hai mắt lại, đang định nói chuyện thì đúng lúc này Diệp Huyên lại xen ngang vào: "Các hạ chỉ đơn thuần muốn nhìn thử thôi?"

Lão răng vàng nhìn về phía Diệp Huyên: "Được không?"

Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Tất nhiên là có thể rồi!"

Nói xong, hắn nhìn về phía Kiếm Tôn, Kiếm Tôn truyền âm huyền khí: "Người này không phải kẻ hiền lành gì, cần phải cẩn thận!"

Diệp Huyên gật đầu: "Ta hiểu rồi".

Kiếm Tôn gật đầu: "Cẩn thận!"

Nói xong, ông ta trở về tháp Giới Ngục.

Thật ra lần này ông ta đến chỉ để gặp mặt chút thôi, để người ta biết rằng lần này đến bán đấu giá tháp Giới Ngục là Kiếm Tôn ông ta.

Sau khi Kiếm Tôn biến mất, Diệp Huyên nhìn về phía lão răng vàng, hắn cười cười, sau đó xòe tay, tháp Giới Ngục hiện lên giữa lòng bàn tay hắn.

Lão răng vàng nhìn chằm chằm vào tháp Giới Ngục!

Diệp Huyên hơi đẩy tay, tháp Giới Ngục bay thẳng đến trước mặt lão răng vàng, lão ta sững người.


Kiều Thiên Nhi liếc nhìn Diệp Huyên nhưng không nói gì.

Diệp Huyên cười bảo: "Các hạ có thể xem cho kĩ!"

Lão răng vàng do dự một lúc, sau đó vẫn nắm chặt lấy tháp Giới Ngục, tháp Giới Ngục khẽ run lên, một lát sau, sắc mặt lão răng vàng nghiêm lại.

Một hồi sau, lão răng vàng nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi không sợ ta cướp đi à?"

Diệp Huyên cười đáp: "Nếu các hạ thích thì cứ việc lấy đi".

Lão răng vàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: "Người trẻ tuổi, kiên quyết lắm, cũng rất quả đoán, chẳng trách ngươi có thể sống đến tận bây giờ!"

Nói xong, lão ta búng tay một cái, tháp Giới Ngục bay về đến trước mặt Diệp Huyên.

Lão ta tất nhiên sẽ không cướp tháp Giới Ngục đi.

Bởi vì một khi lão ta cướp đi thì sẽ trở thành cái bia mọi người cũng chĩa mũi tên về.

Thứ này đúng là rất dễ cướp đi, nhưng vấn đề sau khi lấy đi mới là thứ cần phải suy nghĩ.


2720: Vậy Ta Phải Trả Giá Cái Gì?"


Có mạng để cướp, nhưng không có mạng để dùng!

Lão răng vàng lại nhìn Diệp Huyên lần nữa, sau đó xoay lưng rời đi.

Kiều Thiên Nhi ở cạnh Diệp Huyên khẽ nói: "Lão ta đúng là tự biết lượng sức mình!"

Advertisement

Diệp Huyên cười bảo: "Bọn họ ai cũng biết thứ này nóng phỏng tay mà!"

Phỏng tay!

Rất nhiều người đều muốn có tháp này, thế nhưng không ai ngu ngốc cả, họ đều biết đây là ngọn lửa nóng phỏng tay, ai có được, người đó xui xẻo!

Thế nhưng bọn họ cũng không muốn từ bỏ!

Vì thế hiện tại người gặp khó khăn không phải là Diệp Huyên, mà là cường giả ở Lưỡng Giới Thiên!

Một lát sau, Diệp Huyên và Kiều Thiên Nhi tiếp tục tiến lên.

Lần này không còn ai ra ngăn cản nữa.

Khoảng nửa canh giờ sau, hai người đã đến được cuối thông đạo, một màng ánh sáng trắng bao phủ lấy hai người Diệp Huyên, rồi sau đó họ biến mất không thấy đâu.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyên và Kiều Thiên Nhi đến trước một tòa thành.


Thành không lớn, nhìn từ bên ngoài thì được chia thành một tòa lớn một tòa nhỏ, hơn nữa tòa thành này còn có chút đơn sơ, đều được xây từ đá tảng, vô cùng đơn giản.

Lưỡng Giới Thành!

Diệp Huyên và Kiều Thiên Nhi đi về phía Lưỡng Giới Thành, vừa tới trước cửa thành, một cô gái bỗng bay đến từ phía xa xa, cô gái mặc một bộ váy dài màu mực, tóc xõa ngang vai, lúc đi ung dung tự tại, trông rất có khí chất thanh nhã.

Cô gái bước nhanh đến trước mặt hai người Diệp Huyên, nàng ta khẽ mỉm cười: "Hai vị, tự giới thiệu một chút, tại hạ là Tích Tử Tình, đến đây muốn giao dịch một chút".

Giao dịch!

Diệp Huyên cười nói: "Tích cô nương muốn đến mua tháp à?"

Tích Tử Tình lắc đầu nở nụ cười: "Diệp Vương cứ nói đùa. Thần vật cỡ đấy sao chúng ta có thể mua được! Lần này đến tìm Diệp Vương là muốn giao dịch một chuyện thôi!"

Diệp Huyên hỏi: "Giao dịch gì?"

Tích Tử Tình cười bảo: "Không phải Diệp Vương muốn đấu giá thần vật này sao? Chúng vừa vặn có nơi phù hợp tổ chức, hơn nữa còn có thể giúp Diệp Vương tổ chức một buổi đấu giá quy mô lớn. Dù sao bán đấu giá thần vật cỡ này cũng cần một hiện trường thích hợp! Ngoài ra, chúng ta có thể hỗ trợ một ít cho Diệp Vương trong khả năng của mình, ví như Diệp Vương vừa đến chưa quen chốn này, chúng ta có thể giúp Diệp Vương nhanh chóng tìm hiểu địa hình nơi đây, ta nghĩ Diệp Vương hẳn cũng cần".

Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Cô nói có lý, vậy ta phải trả giá cái gì?"

Tích Tử Tình khẽ mỉm cười: "Diệp Vương, chúng ta vào thành nói chuyện nhé?"

Diệp Huyên gật đầu: "Được!"

Tích Tử Tình nhìn lướt qua bốn phía, nàng ta chắp tay: "Chư vị, thương hội Vân Mộng chúng ta không có ý gì với bảo vật này, chỉ đơn thuần muốn hợp tác với Diệp Vương, giúp hắn đấu giá vật này. Kính xin chư vị nể tình thương hội Vân Mộng ta".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK