Vị Diệp công tử này đúng là mạnh miệng!
Ông ta đã chứng kiến Diệp Thanh Thanh nổi giận, cô gái này, một lời không hợp đã cầm kiếm đánh chém với ngươi rồi!
Là kiểu có thể đánh ngã ngươi!
Diệp Huyên đi đến trước mặt Diệp Thanh Thanh, cười nói: “Đừng giở tính trẻ con nữa!”
Vẻ mặt Diệp Thanh Thanh vô cảm: “Ta biết, huynh chỉ thích Thanh Khâu với người phụ nữ kia thôi, nếu đã như vậy thì sau này ta sẽ không đến tìm huynh nữa!”
Nói xong, nàng ấy lập tức quay người ngự kiếm, biến mất nơi cuối chân trời.
Diệp Huyên thoáng chốc cũng đau đầu.
Tính khí nha đầu này, đúng là nóng nảy!
Hắn cũng không tức giận, vì hắn phát hiện, trong mấy “Thanh Nhi”, chỉ có Thanh Nhi này là giống muội muội nhất!
Không nuông chiều ngươi, không lấy lòng ngươi, còn biết chọc ngươi giận…
Diệp Huyên lắc đầu cười, hắn lập tức đuổi theo!
Con gái mà giận dỗi, con trai nhất định phải đuổi theo, nếu không, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng!
Lão Huyền ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn, khẽ nói: “Sao nàng ta không đánh ca ca nàng ta một trận nhỉ? Kỳ lạ…”
Ly Qua nhìn lão Huyền: “Tại sao phải đánh?”
Lão Huyền thấp giọng nói: “Lúc trước nàng ta từng nói, không nghe lời cứ đánh một trận là được! Ca ca này của nàng ta cũng không nghe lời gì cả!”
Ly Qua do dự một lát sau đó nhắc nhở: “Ông không phát hiện, cô nương này ở trước mặt Diệp công tử giống như đang làm nũng sao?”
Nghe vậy, lão Huyền sững sờ… Bỗng nhiên bừng tỉnh.
…
Trong tinh không, quả nhiên Diệp Thanh Thanh vẫn chưa đi, nàng ấy đang đứng trong tinh không, như đang đợi Diệp Huyên!
Diệp Huyên đi đến sau lưng Diệp Thanh Thanh, nhìn cô gái trước mắt, Diệp Huyên khẽ cười: “Thanh Nhi!”
Diệp Thanh Thanh không nói gì!
Diệp Huyên nói: “Còn giận sao?”
Diệp Thanh Thanh vẫn không nói gì.