Lại là một luồng hơi thở mạnh mẽ từ trong cơ thể Diệp Huyên…
Mục Tôn kia sững sờ cả người: “… Có thể chơi như vậy được sao?”
Giờ phút này Mục Tôn thực sự ngơ ngác!
Cảnh giới của Diệp Huyên thế nào mà nói đột phá là đột phá?
Có thể chơi như vậy sao?
Được phép chơi như vậy sao?
Xa xa, hơi thở của Diệp Huyên tăng vọt một cách điên cuồng, lên thẳng gần đến Tiểu Thánh Nhân Cảnh!
Mục Tôn nhìn chằm chằm Diệp Huyên, lúc này đây, trong mắt ông ta lộ vẻ kiêng kị.
Mục Tôn đang muốn ra tay, mà lúc này, không gian xung quanh ông ta lại xuất hiện phù văn màu đỏ máu quỷ dị!
Mục Tôn trong lòng hoảng hốt, ông ta vội vàng lấy tấm bài gỗ kia ra, giờ phút này, bài gỗ đã trở nên hư ảo!
Sắp biến mất rồi!
Mục Tôn màng đến cái khác, xoay người trực tiếp biến mất!
Cấm chế của pháp tắc vũ trụ, cũng không phải là nói giỡn!
Mà xa xa, Diệp Huyên nhìn thấy Mục Tôn đột nhiên rời đi, chân mày cau lại, người này sao lại bỏ chạy rồi?
Không đánh tiếp nữa sao?
Một lát sau, Diệp Huyên nhẹ nhàng ép hai tay xuống, hơi thở mạnh mẽ trên người hắn dần yên ổn lại!
Hắn không có lựa chọn tiến lên Tiểu Thánh Nhân!
Bởi vì hắn đã đột phá liền hai cảnh giới lớn, bản thân đã không ổn định, nếu lại tiến lên Tiểu Thánh Nhân, cho dù thành công, căn cơ cũng sẽ không vững chắc, sẽ có rất nhiều tai hoạ ngầm!
Bởi vậy, điều hiện tại hắn phải làm chính là củng cố cảnh giới!
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn qua cơ thể mình, giờ phút này trên cơ thể hắn có vô số vết rạn nứt.
Vừa rồi chiến đấu với Mục Tôn, hắn có thể nói là thua hoàn toàn!
Đương nhiên, đây không phải chuyện xấu!
Bởi vì hắn phát hiện ra một sự chênh lệch giữa mình và cao thủ bậc Cổ Thần!
Không thể không nói, sự chênh lệch giữa Đại Thánh Nhân và cao thủ bậc Cổ Thần thật sự là quá lớn!