Vừa dứt lời, lòng bàn tay trái của gã đẩy mạnh về phía trước.
Ầm!
Trong chớp mắt đó, một luồng sức mạnh khủng khiếp đột nhiên tuôn trào từ mảnh thời không trên đỉnh đầu Diệp Huyên, thời không chỗ Diệp Huyên đang đứng lập tức vỡ vụn...”
Đúng lúc ấy, Diệp Huyên đột nhiên rút kiếm.
Tam kiếm hợp nhất!
Mà chiêu thức này có sự biến đổi về lượng.
Tam kiếm vừa ra, hai mắt Tần Quan ở đằng xa lập tức sáng bừng: “Thú vị đấy!”
Ầm!
Lúc này, kiếm quang mạnh mẽ đột nhiên bộc phát từ trước mặt Diệp Huyên phá nát hết thảy mọi thứ, thời không vốn bị phong tỏa xung quanh lập tức vỡ vụn, ngay sau đó là một bóng dáng điên cuồng lùi về phía sau.
Đó chính là Mộc Hư!
Mộc Hư bị đánh lùi hơn mấy chục nghìn trượng, gã vừa mới dừng lạI được thì cũng là lúc bị một thanh kiếm vô thanh vô tức đâm thẳng giữa trán.
Phập!
Cả người Mộc Hư cứng đờ.
Thua!
Diệp Huyên nhìn Mộc Hư, đang muốn để kiếm Thanh Huyên hấp thu hết linh hồn của gã thì đúng lúc này, một luồng sức mạnh khủng khiếp đột nhiên trào xa, sau đó, kiếm Thanh Huyên đang cắ m vào trán Mộc Hư bị sức mạnh thần bí đánh bay ra ngoài, còn Mộc Hư thì bị lôi vào bên trong một vòng xoáy màu đen.
Cùng lúc đó, một hư ảnh lặng lẽ ngưng tụ ở chân trời.
Diệp Huyên nhìn về phía đó, lông mày nhíu chặt.
“Ngũ Hành Chi Chủ!”
Lão Chương vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên cất lời.
Ngũ Hành Chi Chủ!
Là người có cấp bậc ngang với Thời Gian Chi Chủ.
Diệp Huyên nhìn Ngũ Hành Chi Chủ, im lặng không nói.
Tần Quan cười nói: “Thôi! Chúng ta còn việc cần làm!”
Dứt lời, nàng ta quay sang Diệp Huyên: “Ta phát hiện, phương pháp tu luyện của ngươi vẫn có điểm thiếu sót, nếu ngươi đồng ý thì ta có thể nói kỹ càng hơn, để nâng cao cảnh giới và thực lực của ngươi!”
Diệp Huyên nghe thấy vậy vội đáp: “Tất nhiên không ngại gì rồi!”