Người này đặc biệt xuống đây để lựa người sao?
Cổ Sầu hỏi Diệp Huyên: “Ngươi có đi không?"
Diệp Huyên hỏi Trung Sơn Vương: “Chúng ta có thể không đi không?"
Trung Sơn Vương cười: “Tất nhiên! Nhưng ta phải nhắc nhở một điều: các ngươi có biết lão già vừa bị giết kia là ai không? Chính là người của Đạo Lâm Chấp Pháp Tông. Không bao lâu nữa, người của họ sẽ tìm đến đây, mà cũng không có thân thiện như ta đâu”.
Cổ Sầu ngạc nhiên: “Thì ra các người không cùng một phe ư?"
Trung Sơn Vương nghiêm túc nói: “Tất nhiên”.
Mọi người: “...”
Thì ra ông ta và lão già kia không cùng một phe.
Diệp Huyên chần chừ một hồi rồi hỏi: “Vì sao tiền bối muốn đưa chúng ta đến Đạo Lâm giới?"
Trung Sơn Vương cười: “Ta thấy hai bên đang lãng phí thời gian đấy. Nhắc lại, không đầy nửa khắc đồng hồ nữa, người của Đạo Lâm Chấp Pháp Tông sẽ đến, khi ấy các ngươi sẽ phải đối mặt với rất nhiều siêu cường giả”.
Nghe vậy, sắc mặt Cổ Sầu trở nên khó coi.
Trung Sơn Vương nói với Diệp Huyên: “Đặc biệt là ngươi. Nếu để họ biết người của họ là do ngươi giết, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nếu người bằng lòng theo ta đến Đạo Lâm giới, ta có thể giải quyết việc này”.
Diệp Huyên và Cổ Sầu liếc nhìn nhau, Cổ Sầu nói: “Ta đi”.
Trung Sơn Vương hỏi Diệp Huyên: “Còn ngươi?"
Diệp Huyên cười khổ: “Ta còn lựa chọn nào khác sao?"
Trung Sơn Vương cười cười: “Có vẻ như là không”.
Phàm Giản bỗng lên tiếng: “Các hạ vừa nói còn một vị trí đúng không?"
Trung Sơn Vương quan sát nàng ta: “Ngươi muốn theo?"
Phàm Giản gật đầu.
Trung Sơn Vương cười: “Cho ta một lý do”.
Phàm Giản nhìn Cổ Sầu và Diệp Huyên: “Vì sao ông chọn họ?"
Trung Sơn Vương chỉ vào Cổ Sầu: “Tên này có tài năng ngút trời, chỉ cần ta huấn luyện thêm là Đạo Lâm Quốc sẽ có thêm một siêu thiên tài”.
Phàm Giản chỉ Diệp Huyên: “Còn hắn?"
Trung Sơn Vương nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Hắn có chống lưng. Nếu ngươi cũng có thì có thể theo ta”.
Mọi người: “...”