Thần Đạo Lĩnh cười: “Tam Kiếm nào?"
Tiểu Hồn: “Đại ca, cha và muội muội của Tiểu chủ”.
Thần Đạo Lĩnh nheo mắt lại: “Tiểu chủ?"
Tiểu Hồn: “Đúng vậy”.
Thần Đạo Lĩnh bỗng quay đầu gọi: “Người đâu!"
Một người đàn ông mặc giáp đen, vác đại đao bước vào.
Thần Đạo Lĩnh: “Truyền lệnh ta, nói Linh Sơn không được gây khó dễ cho thiếu niên kia”.
Người đàn ông thi lễ rồi rời đi.
Trong điện, Thần Đạo Lĩnh nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, sắc mặt dần đanh lại.
...
Trong một rặng núi không biết tên nọ, Diệp Huyên đang lững thững cất bước. Mục tiêu của hắn chính là đô thành Thần Đạo Quốc, nơi hắn cảm nhận được kiếm Thanh Huyên.
Đúng lúc này, không gian trước mặt hắn bỗng run lên.
Diệp Huyên bình thản nhìn.
Hắn đã không ngự kiếm để giảm bớt phiền toái, nào ngờ chỉ đi bộ thôi mà cũng bị phát hiện.
Đã vậy thì đánh thôi!
Sau đó, một người phụ nữ bước ra từ trong không gian vặn vẹo.
Đại trưởng lão Linh Sơn - Lam Linh.
Lam Linh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đã dám coi khinh Linh Sơn và Thần Đạo Quốc ta chứng tỏ lai lịch cũng không đơn giản, nhưng ta tò mò muốn biết thế lực chống lưng cho ngươi là gì”.
Diệp Huyên chỉ cười: “Ta vốn không thù không oán, cũng không có ý trêu vào Linh Sơn, nhưng Thánh Nữ của các người lại muốn giết ta trước. Bà...”
Lam Linh lắc đầu: “Ta không đến đây để nghe ngươi cãi lý”.
Bà ta bước tới: “Kẻ mạnh không cần phải nghe kẻ yếu nói, hiểu chưa?"
Diệp Huyên bất thình lình rút kiếm.
Ầm!
Ánh sáng vàng lóe lên.
Lam Linh biến sắc kịch liệt, vung tay phải gọi một tấm khiên tròn vàng chóe xuất hiện trước mặt.
Ầm!
Không chỉ tấm khiên vỡ nát trong nháy mắt mà thân xác Lam Linh cũng nát bấy.
Chỉ còn lại linh hồn bà ta đang hoảng loạn cực độ.
Bị một thanh kiếm chỉ vào giữa trán, Lam Linh biến sắc: “Ngươi dám ra tay với ta, Linh Sơn sẽ tàn sát cả nhà ngươi!"
Diệp Huyên chớp mắt: “Bà nói muốn giết ta thì ta còn sợ, nhưng nói giết cả nhà ta thì...”