Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên trầm mặc một lát rồi lật sang trang thứ hai:  

“Quan Cảnh là vượt ra ngoài phương diện vật chất, thời không, đạo và pháp. Quan Cảnh được chia thành Ngoại Quan và Nội Quan. Ngoại Quan tức là vượt ra ngoài phương diện thời không, vật chất, đạo và pháp thông thường. Còn Nội Quan là thay đổi tư tưởng. Thế nào là đổi mới tư tưởng? Chính là nhìn thấu hết thảy, đạt tới một cấp bậc mới. Sự chênh lệch về mặt tư tưởng giữa con người với nhau sẽ khiến họ có những cái nhìn khác nhau đối với thế giới. Tư tưởng hạn hẹp thì thế giới và vũ trụ người đó nhìn thấy cũng sẽ nhỏ hẹp, nói ngắn gọn là con người sẽ bị tư tưởng của chính họ vây hãm. Con người sống trên đời luôn phải không ngừng đổi mới tư tưởng, nếu không sẽ chỉ trải qua ngày này tháng khác một cách máy móc”.  

Đọc đến đây, Diệp Huyên khẽ siết chặt tay phải, chìm vào trầm tư.  

Mãi một lúc sau, hắn mới đọc tiếp:  

“Nhưng thay đổi tư tưởng luôn kèm theo đau đớn thống khổ, bởi vậy muốn đạt tới Nội Quan thì cần phải kiên trì, ẩn nhẫn, cảnh tỉnh bản thân, vượt ra khỏi tầng tầng xiềng xích của nội tâm và tinh thần trong đớn đau, đập nát gông xiềng của quá khứ thì mới tìm kiếm được đường sống mới, cũng tựa như phá kén thành bướm, trước khi chưa thành được bươm bướm, quá trình tạo kén vô cùng thống khổ. Ngoại Quan dễ đạt được, còn Nội Quan lại khó thành công. Diệp công tử, chúc công tử may mắn”.  

Diệp Huyên trầm ngâm suy nghĩ.  

Ngoại Quan!  

Nội quan!  

Cảnh giới được miêu tả rất kỹ, kỹ đến mức khiến hắn đau cả đầu.  

Muốn đạt tới Quan Cảnh là chuyện vô cùng khó! Đặc biệt là Nội Quân… nghe rất mơ hồ.  

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Huyên lật sang trang tiếp theo, ở đó có ba chữ to: Tuế Nguyệt Cảnh!  

Diệp Huyên nhìn thấy ba chữ này liền sửng sốt.  

Diệp Huyên vội vàng lật sang trang sau.  

“Tuế Nguyệt Cảnh… Như thế nào là Tuế Nguyệt? Đó chính là thời gian, tất nhiên không phải thời gian đơn thuần mà là thời gian đã qua. Nó là vật dẫn của vạn vật trên thế gian, có thể chứa đựng hết thảy mọi thứ trên đời. Tất cả những gì đã qua đều là Tuế Nguyệt, mà đã là Tuế Nguyệt thì sẽ thực thể hóa được. Cảnh giới này là thứ mà ta sáng tạo dựa trên kiếm Thanh Huyên của ngươi, bởi vì kiếm Thanh Huyên của ngươi chứa đựng sức mạnh Tuế Nguyệt. Không chỉ vậy mà còn có thể không kèm Tuế Nguyệt. Ngày hôm đó ta nghiên cứu và phát hiện ra rằng, Tuế Nguyệt này ở trên Quan Cảnh, có thể hủy diệt tất thảy, bao gồm cả cường giả Quan Cảnh. Trước nay thế gian chỉ có một số ít thần vật không kèm Tuế Nguyệt!”  

Tuế Nguyệt?!  

Diệp Huyên vội vàng lấy kiếm Thanh Huyên ra cảm nhận thử, quả nhiên hắn cảm nhận được sức mạnh Tuế Nguyệt, có điều hắn khá nghi hoặc, bởi vì trước đây hắn từng sử dụng sức mạnh đặc thù của kiếm Thanh Huyên, nhưng không hề mạnh tới vậy!  

Diệp Huyên im lặng một lát rồi lật sang trang sau:  

“Diệp công tử, sức mạnh Tuế Nguyệt trong thanh kiếm này đã bị áp chế, bởi vì hiện giờ ngươi không thể khống chế hoàn toàn sức mạnh Tuế Nguyệt của kiếm nên cô gái kia đã áp chế nó, đến khi thực lực của ngươi đạt tới một mức độ nhất định đủ để tự mình hoa giải phong ấn, khi đó, uy lực của thanh kiếm này sẽ càng trở nên đáng sợ hơn nữa”.  

Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, im lặng một lát rồi đọc tiếp cuốn sổ:  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK