Dù tháp Giới Ngục nhận hắn làm chủ, nhưng hắn chưa từng xem mình là chủ nhân của nó.
Dù sao năng lực của tháp Giới Ngục này cũng vượt xa hắn.
Chữa thương!
Sau khi tán gẫu với tầng sáu, hắn bắt đầu tiếp tục chữa thương!
Cái hắn muốn bây giờ là luôn luôn giữ vững trạng thái mạnh nhất của mình!
Một canh giờ sau, Diệp Huyên rời khỏi trạch viện, lặng lẽ đến Võ Viện.
Bây giờ hắn lo lắng cho mấy người Diệp Liên nhất, vì hắn sợ sau khi mình ẩn náu, Lý Huyền Phong và những cao thủ Đạo Cảnh kia sẽ nhằm vào mấy người Diệp Liên.
Sau khi lặng lẽ đi tới Võ Viện, Diệp Huyên tìm đến An Lan Tú và Liên Vạn Lý.
Trong phòng.
Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyên: “Sao không rời khỏi nơi này?”
Rời khỏi?
Diệp Huyên lắc đầu: “Nếu ta đi, khi đó bọn họ chắc chắn sẽ bất chấp tất cả nhằm vào mọi người!”
Hắn hiểu, bây giờ hắn vẫn ở đây, những người kia sẽ không thể hoàn toàn trở mặt với Võ Viện! Nhưng nếu hắn đi, chắc chắn những người kia sẽ làm thế!
Vì một khi hắn chạy trốn, muốn tìm thấy hắn, cũng chỉ có thể trông chờ vào mấy người Diệp Liên và An Lan Tú thôi!
Liên Vạn Lý nói: “Viện trưởng kia bảo chúng ta yên tâm ở lại đây, Võ Viện sẽ không để bất cứ một ai động vào chúng ta!”
Diệp Huyên nhìn Liên Vạn Lý: “Cô tin không?”
Liên Vạn Lý cười: “Ta chỉ tin vào thực lực của mình!”
Diệp Huyên gật đầu: “Bây giờ ta cũng không biết rốt cuộc những thế lực kia mạnh đến mức nào, ngoài ra còn có Kiếm Tông, Tinh chủ… Ta sợ Võ Viện không đối kháng nổi! Cho nên, ta không thể đi!”
An Lan Tú đột nhiên hỏi: “Có tính toán gì không?”
Diệp Huyên cười đáp: “Không có tính toán gì, định đi bước nào tính bước đó!”
An Lan Tú gật đầu: “Có chuyện thì thông báo cho chúng ta”.
Diệp Huyên cười: “Đương nhiên rồi!”
An Lan Tú lại hỏi: “Muốn gặp Diệp Liên không?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Con bé còn đang bế quan sao?”.
Danh Sách Chương: