Cổ Sầu nhẹ giọng nói: “Thắng hắn, được cái gì? Được thanh kiếm kia?”
Ông lão nói: “Đây chẳng phải là mục đích của tộc trưởng sao?”
Cổ Sầu cười nhẹ: “Thanh kiếm kia ở trong tay Diệp công tử, nó chính là kiếm! Nhưng ở trong tay người khác, trừ phi là Diệp công tử thật lòng tặng cho, bằng không, thanh kiếm đó chính là một tai họa!”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía ông lão, cười nói: “Nếu không, Tuyết Sơn Vương sao có thể đến bây giờ vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào? Đương nhiên, với tính cách của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu!”
Ông lão nhíu mày: “Vì sao?”
Cổ Sầu cười nói: “Bởi vì ông ta rất mạnh, ông ta càng mạnh, lại càng tự phụ, không đúng, phải nói tự tin! Những gì có thể khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm, ông ta sẽ không sợ hãi, ngược lại, ông ta sẽ đi khiêu chiến!”
Ông lão nhìn thoáng qua Cổ Sầu: “Tộc trưởng thật ra cũng là người như vậy, chỉ là, Tuyết Sơn Vương là một mình một người, mà tộc trưởng phải lo cho toàn tộc...”
Cổ Sầu cười ha ha, không nói lời nào.
Lúc này, một cô gái mặc giáp đen đột nhiên xuất hiện.
Cô gái giáp đen hơi hành lễ: “Tộc trưởng, đã chuẩn bị xong rồi”
Cổ Sầu từ từ nhắm mắt lại: “Tạm thời đợi đã!”
Cô gái giáp đen và ông lão đều có chút khó hiểu, nhưng hai người không hỏi nguyên nhân.
Trên tường thành, Cổ Sầu nhẹ nhàng lắc lư hai chân, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
...
Khi Diệp Huyên về đến học viện nữ tử Thần Đạo Quốc, hắn đau “trứng” rồi!
Bởi vì không thấy Đinh Di nữa!
Không thấy!
Một cô gái đứng trước mặt Diệp Huyên, Cô gái này tên Lục Kỳ!
Mà hiện tại, Lục Kỳ chính là người phụ trách học viện nữ tử!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Lục Kỳ cô nương, Đinh Di có nói nàng ta đi đâu không?”
Lục Kỳ lắc đầu: “Không!”
Diệp Huyên lại hỏi: “Vậy viện trưởng Niệm tỷ thì sao? Các cô có tin tức gì không?”