Người đàn ông ngây sững.
Diệp Huyên cũng ngây ngẩn cả người.
Thằng nhóc này cứ thế bị mình phế mất một tay á hả?!
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên bằng ánh mắt khó tin: “Ngươi…”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Là ngươi quá yếu hay do ta quá mạnh?”
Người đàn ông: “…”
Vẻ mặt của Diệp Huyên vô cùng kỳ quái, không thể không nói hắn cũng có phần ngỡ ngàng.
Vốn tưởng thằng nhóc đó là cao thủ, nhưng giờ xem ra, chẳng thấy giống cao thủ chút nào.
Ở nơi xa, người đàn ông nhìn Diệp Huyên bằng ánh mắt khó tin: “Chuyện này… Sao có thể… Không… Chắc chắn không thể nào!”
Hắn ta vừa dứt lời liền bất ngờ nhảy lên, lao thẳng về phía Diệp Huyên. Lúc tới trước mặt Diệp Huyên thì bỗng nhiên cuộn tay trái lại, sau đó đấm thẳng lên mặt hắn.
Vừa đấm xong, thì vô số chiến ý tuôn ra ngoài, không gian xung quanh lập tức sôi trào.
Diệp Huyên chẳng buồn nghĩ mà khẽ trỏ ngón tay.
Kiếm Thanh Huyên bay vụt đi!
Ầm!
Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kiếm chém bay lùi lại gần vạn trượng, đến khi hắn ta dừng lại được thì tay trái cũng bị xé đứt.
Giờ thì hai tay đều không còn nữa.
Diệp Huyên ở nơi xa cảm thấy cạn lời.
Má nó chứ!
Vốn tưởng kẻ này là cao thủ, ai dè lại là một tên chỉ biết chém gió!
Chỉ có vậy mà đã muốn đi tìm Thanh Nhi?
Ở nơi xa, người đàn ông kia lại càng hoang mang hơn: “Đây… Sao có thể… Chuyện này…”
Diệp Huyên liếc người đàn ông sắp phát điên kia: “Có phải ngươi tu luyện sai cách rồi không?”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên, gầm thét: “Đồ sâu bọ im miệng!”
Hét tới đây, hắn ta lại tiếp tục lao về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên càng cạn lời hơn, hắn tiếp tục trỏ nhẹ tay một lần nữa, kiếm Thanh Huyên lại bay ra, tốc độ lần này còn nhanh hơn trước. Đồng tử của người đàn ông ở phía xa bỗng nhiên co rụt, hắn ta toan ra tay thì bỗng kinh hãi nhận ra không thể làm gì được nữa.
Phập!
Kiếm Thanh Huyên đã cắm thẳng vào giữa ngực hắn ta.
Ầm!
Trong chớp mắt, người đàn ông đã bị ghim vào không gian bên trên.
Kết thúc rồi!
Người đàn ông hoang mang nhìn phía xa: “Chuyện này… Sao… có thể…”