Cổ Thần?
Diệp Huyên lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ này, có lẽ Cổ Thần kia sẽ không làm ra chuyện lén la lén lút như thế, rất rõ ràng chính là Tu La Thành!
Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Huyên có ánh sáng lạnh loé lên.
Xem ra sau khi đến Vân Mộ, hắn phải đi Tu La Thành một chuyến rồi.
Hắn không thích kẻ thù trong bóng tối, có kẻ thù, đương nhiên là phải tiêu diệt, chẳng lẽ giữ lại ăn Tết à?
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn Thần Lam bên cạnh, sắc mặt Thần Lam lạnh lùng, không nói một câu.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó vẫn không lựa chọn lên tiếng, hình như người phụ nữ này đang tức giận, hắn không nên trêu chọc nàng ta thì tốt hơn, hắn thu hồi tầm mắt, sau đó lấy “Sở Từ” ra tiếp tục đọc.
Thần Lam thấy Diệp Huyên lấy sách ra đọc thì nét mặt càng lạnh lùng hơn.
Khoảng một canh giờ sau, Thần Lam đột nhiên dừng lại, Diệp Huyên cũng vội vàng dừng lại, hắn nhìn về phía xa, sâu trong tinh không xa xôi là một vùng mây mù, mây mù kia có màu đen sẫm, trong mây mù có vẻ rất âm u và kỳ quái.
Mây mù rất dày, bao phủ ít nhất triệu dặm, trải dài khắp tinh vực.
Diệp Huyên biết đây chính là Vân Mộ.
Thần Lam nhìn đám mây mù kia, trong mắt có thêm chút nặng nề.
Thần Lam nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”
Dứt lời, nàng ta đi về phía Vân Mộ.
Diệp Huyên đột nhiên nắm lấy tay Thần Lam, lắc đầu: “Có hơi nguy hiểm!”
Thần Lam nhìn bút Đại đạo bên hông Diệp Huyên: “Nó nói thế à?”
Diệp Huyên im lặng.
Thần Lam trừng hắn: “Không phải ngươi từng nói phải thành thật với người khác sao?”
Diệp Huyên im lặng.
Thần Lam trừng hắn: “Không phải ngươi đã nói phải thành thật với người khác sao?”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình mà, không đúng sao?”
Thần Lam nhìn Diệp Huyên: “Ngươi sợ ta hiểu lầm, sau đó có suy nghĩ không yên phận gì với ngươi à? Nếu thế thì ngươi cứ yên tâm, chắc chắn ta sẽ không có suy nghĩ không yên phận gì với ngươi, ngươi cứ tiếp xúc với ta như bình thường là được”.
Diệp Huyên vẫn còn hơi do dự.