Diệp Huyên gật đầu: “Chính xác!"
Câu trả lời khiến ông ta nheo mắt lại: “Nghe nói ngươi đã lấy được toàn bộ bảo vật của Vũ Trụ Chi Linh nơi các ngươi, có thật không?"
Diệp Huyên: “Thật!"
Ánh mắt ông lão chợt trở nên nóng bỏng: “Có nhiều Linh Nguyên lắm?"
Diệp Huyên ra chiều suy tư: “Trông ông có vẻ thèm thuồng nhỉ?"
Ông lão toan nói thì bỗng liếc nhìn bốn phía, thấy có vô số sức mạnh bí ẩn đang uốn lượn ùa tới như thủy triều.
Ông ta không khỏi nhíu mày với vẻ đề phòng: “Các ngươi đang làm gì?"
Diệp Huyên chuyển đề tài ngay: “Ông biết ta lấy được bao nhiêu Linh Nguyên tất cả không?"
Ông lão lập tức nhìn hắn: “Bao nhiêu?"
Diệp Huyên giơ một ngón tay lên.
Ông lão: “Một triệu?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Một trăm triệu!"
Một trăm triệu!
Ông lão nghe vậy thì biến sắc, lắp bắp hỏi: “Thật sự có ngần ấy sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!"
Ông lão kích động tới nỗi cả người phát run, như thể số Linh Nguyên đó đã là của ông ta vậy.
Diệp Huyên dùng huyền khí truyền âm cho Tần Quan: “Còn bao lâu nữa?"
Nàng ta thấp giọng đáp: “Nửa giờ”.
Nửa giờ?
Lâu quá! Diệp Huyên bỗng cảm thấy đau đầu.
Mà tiếp tục lừa gạt lại không dễ gì!
Bỗng một luồng uy áp đáng sợ phát ra khiến hắn nhìn ông lão, nghe ông ta hỏi: “Ngươi sẽ không tự nguyện giao nộp chứ gì?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Cũng không phải không thể”.
Ông lão nheo mắt lại: “Có ý gì?"
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi: “Các hạ à, ta biết mang theo nhiều tài sản như vậy sẽ dẫn đến tai họa. Ta bằng lòng giao nộp, nhưng phải có điều kiện”.
Ông lão: “Điều kiện gì?"
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta hỏi các hạ ba câu, nếu các hạ trả lời đúng sự thật thì ta sẽ giao toàn bộ số Linh Nguyên kia ra”.