Diệp Huyên híp mắt, đang muốn đốt cháy linh hồn thì bàn tay kia đột nhiên buông lỏng.
Diệp Huyên sửng sốt.
Một giọng nói vang lên trước mặt Diệp Huyên: “Kiếm của ngươi vẫn chưa đạt đến Chân Ngã!”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Chân Ngã?”
Giọng nói kia đáp: “Phải!”
Diệp Huyên hỏi: “Phải làm sao mới có thể đạt đến Chân Ngã?”
Giọng nói kia lại vang lên: “Tự lĩnh ngộ!”
Diệp Huyên im lặng.
Chân Ngã?
Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt, Chân Ngã là thế nào? Chính là bản thân thật sự!
Kiếm muốn đạt đến Chân Ngã, đầu tiên là người phải đạt đến Chân Ngã!
Bản thân thật sự!
Thế nào mới là bản thân thật sự?
Dựa vào chính mình?
Dựa vào Thanh Nhi?
Dựa vào cha?
Diệp Huyên đột nhiên lắc đầu cười khẽ, hắn cần gì phải cố chấp so đo những điều này?
Đời người chỉ cần làm đúng với trái tim mình là được, dù là dựa vào chính mình hay dựa vào Thanh Nhi thì mình vẫn là mình!
Dựa vào bản thân là không thể dựa vào Thanh Nhi sao?
Hắn cần gì phải cố chấp về việc này chứ?
Đánh thắng được thì đánh, không thể thắng thì gọi người, cái này có vấn đề gì sao?
Đánh không thắng vẫn còn cố chấp chẳng phải là ngu ngốc à?
Hắn có người để gọi tại sao lại không gọi?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lại lắc đầu cười khẽ, không băn khoăn về vấn đề này nữa!
Lúc này, một kiếm ý mạnh mẽ đột nhiên bay ra từ trong cơ thể hắn.
Oanh!
Trong nháy mắt, không gian xung quanh rung động.
Chân Ngã!
Dù là thành thật, hay khát máu, hay cà lơ phất phơ, thì đó cũng là chính bản thân Diệp Huyên.
Suy nghĩ thông suốt, lòng rõ thần sáng!