Hắn mới cất lời: “Huyễn Tinh giới có bao nhiêu Thần Tri Tinh?"
Đại Yêu Vương: “Tổng cộng một tỉ tám mươi triệu”.
Một tỉ tám mươi triệu?
Diệp Huyên giật nảy.
Giàu vãi!
Chiêm Đài Linh Nhi bất ngờ chui từ trong tháp ra, kinh ngạc thốt lên: “Một tỉ tám mươi triệu?"
Đại Yêu Vương gật đầu với nàng: “Phải”.
Chiêm Đài Linh Nhi hưng phấn hết sức: “Phát tài rồi! Giàu to rồi!"
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Chiêm Đài Linh Nhi lại hỏi: “Các ngươi có bao nhiêu quặng mỏ Thần Tri Tinh?"
Đại Yêu Vương do dự rồi mới đáp: “Chín”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Ít thế?"
Chiêm Đài Linh Nhi vội nói: “Không có ít đâu! Một mỏ có thể sản sinh ít nhất một triệu viên trong một năm, đã rất là đáng sợ rồi! Văn minh Thần Tri của chúng ta chỉ mới có hai mỏ, mà bọn họ có tận chín! Ngoài sức tưởng tượng!"
Diệp Huyên nghe vậy thì gật gù: “Vậy được”.
Rồi nói với cô gái đang phấn khích kia: “Yên tâm, ta đã hứa cho cô một quặng thì sẽ giữ lời”.
Nàng nghe vậy thì toét miệng cười: “Hay quá!"
Diệp Huyên lẳng lặng nhìn Đại Yêu Vương.
Thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, ông ta vội nói: “Huyễn Tinh tộc nguyện ý đi theo các hạ!"
Phải phục tùng mà thôi!
Ông ta biết đây là con đường duy nhất.
Bởi vì người này đã lộ sát tâm.
Hắn muốn nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa.
Nếu không đầu hàng ngay thì e rằng không còn cơ hội nữa.
Nghe Đại Yêu Vương nói vậy, Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy các ngươi gia nhập vào thư viện của ta hết đi”.
Ông ta vội vàng gật đầu: “Vâng!"