Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn về phía ngón tay khổng lồ phía xa, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.
Quá đáng sợ.
Mà đúng lúc này, ngón tay khổng lồ kia lại xuất hiện lần nữa, trực tiếp chỉ vào hắn.
Trong mắt Diệp Huyên hiện lên tà khí, hắn xoè tay phải, kiếm Thanh Huyên rung lên dữ dội, giây tiếp theo, vô vàn Huyết Mạch Chi Lực truyền vào kiếm Thanh Huyên, ngay lập tức kiếm Thanh Huyên biến thành màu đỏ như máu.
Diệp Huyên đột nhiên lao về phía trước chém ra một kiếm.
Phụt!
Vùng kiếm quang màu đỏ máu bắ n ra từ trước mặt Diệp Huyên.
Đoàng!
Thời không trước mặt rung chuyển kịch liệt, sau đó một làn sóng xung kích màu đỏ đáng sợ bộc phát ra.
Ầm!
Diệp Huyên lại bị đẩy lùi cả mười mấy vạn trượng.
Nhưng hắn vừa dừng lại thì thời không trên đỉnh đầu đột nhiên tách ra, một bàn tay khổng lồ vạn trượng đ è xuống.
Diệp Huyên hơi nheo mắt, đang định ra tay lần nữa thì lúc này một tàn ảnh hoá thành u quang rồi đánh về phía bàn tay khổng lồ.
Bùm!
Bàn tay khổng lồ vỡ tan.
Sau đó Diệp Huyên ở bên dưới bị tàn ảnh đó cuốn đi.
Lúc này, một ông lão Thái Sơ xuất hiện, ông ta nhìn phía cuối trời xa xa, lông mày hơi cau lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
…
Bên kia, sau khi Diệp Huyên dừng lại thì nhìn về phía trước mặt mình cách đó không xa, hư ảnh kia đang đứng ở đó.
Diệp Huyên lắc đầu: “Vô Biên, hiện thân đi”.
“Mẹ kiếp!”
Hư ảnh đột nhiên nói: “Sao ngươi nhận ra là ta vậy?”
Dứt lời, hư ảnh dần trở nên rõ rệt, chính là Vô Biên Chủ.
Diệp Huyên nhàn nhạt nói: “Ở đây ta không có người quen, ngoại trừ ông, còn ai vô duyên vô cớ cứu ta nữa?”
Vô Biên Chủ cười ha hả rồi nói: “Diệp thiếu, không ngờ ngươi lại tới đây nhanh như vậy, thật sự khiến ta bất ngờ đấy”.
Diệp Huyên bình tĩnh hỏi: “Ông vẫn chưa tới thế giới Hư Chân à?”
Vô Biên Chủ cười: “Không vội, ở đây vui hơn, chơi ở đây trước đã”.
Diệp Huyên lắc đầu, tin ông có mà bán nhà.