Gì thế này?
Họ phải cứu Kháo Sơn Vương à?
Nhưng không ai hành động.
Họ không làm được chuyện này.
Mà Tương Liêm đã sợ đến mức hồn phi phách tán.
Vua dựa dẫm mà bỏ mạng ở đây thì còn làm ăn cái gì nữa?
Nhưng nàng ta càng nghi ngờ người ra tay là ai. Chắc chắn không phải Quá Khứ Tông, nhưng vậy thì là ai muốn giết Kháo Sơn Vương?
Thấy bóng mờ kia vọt đến, Diệp Huyên đang lơ lửng trên không trung cũng phải cau mày.
Thứ gì đây?
Quá Khứ Tông chơi dơ à?
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị gạt bỏ khi hắn thấy Tương Liêm đang hộc tốc lao đến hòng ngăn chặn bóng mờ.
Cái bóng đã đến rất gần, nhưng Diệp Huyên lại không thể làm gì.
Trận chiến với Bạch Y đã vắt kiệt hắn, bây giờ một chút sức lực cũng không còn nữa.
Phải chết tại đây ư?
Diệp Huyên nhắm mắt lại, hàng loạt hình ảnh quá khứ xẹt qua trong đầu.
Còn rất nhiều cô gái đang đợi!
Hắn không thể chết được!
Hắn mở bừng mắt, để kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang bay vút ra.
Ầm!
Thanh kiếm gắng gượng cản đường bóng mờ, nhưng hắn ta lại nhẹ nhàng gõ vào thân kiếm.
Uỳnh!
Kiếm Thanh Huyên bị đẩy ra trong nháy mắt.
Nhiêu đó đã đủ để Tương Liêm xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Nàng ta vung tay, hất ra một luồng sức mạnh như sóng trào.
Bóng mờ chỉ nhẹ nhàng ấn tay, cũng thả ra một luồng sức mạnh uyển chuyển như nước.
Ầm!
Thời không giữa họ nổ tung.
Bóng mờ bất chợt xoay người, biến mất ở cuối tinh không.
Đôi mày nhíu thật chặt, Tương Liêm như nghĩ đến gì đó mà hỏi Diệp Huyên: “Ngươi còn kẻ địch nào nữa?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không biết”.
Tương Liêm: “Không biết?"
Diệp Huyên gật đầu, thì thào: “Không cần bận tâm, kẻ thù của ta đó giờ không sống nổi sang bản đồ kế tiếp”.