Nói rồi nàng ta xoay người đi khỏi đó.
Cô gái váy trắng nhìn Mạc Đao Nữ, không ra tay để mặc cho nàng ta đi.
Sau khi Mạc Đao Nữ đi, cô gái váy trắng bỗng xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên đâm vào giữa trán Lý Huyền Thanh.
…
Kiếm Thanh Huyên bắt đầu hút lấy linh hồn của Lý Huyền Thanh.
Sắc mặt Lý Huyền Thanh thay đổi, gã nhìn về phía ông lão cách đó không xa: “Sư tôn, cứu con!”
Ông lão im lặng một lúc rồi nhìn cô gái váy trắng: “Các hạ, lần này Tiểu Động Thiên ta sai rồi, không biết các hạ có thể nương tay không?”
Cô gái váy trắng lắc đầu: “Không thể!”
Ông lão nhìn chằm chằm vào cô gái váy trắng: “Các hạ, tổ tiên của Tiểu Động Thiên có quen biết với Pháp tắc tối cao”.
Lời nói hơi có ý đe dọa.
Pháp tắc tối cao ở một bên đổi sắc: “Đừng nói bậy bạ, ta quen với tổ tiên ngươi lúc nào?”
Ông lão nhìn Pháp tắc tối cao: “Ngươi là ai?”
Pháp tắc tối cao lạnh lùng nhìn ông lão không nói gì.
Lúc này Lý Huyền Thanh ở một bên bỗng nói: “Sư tôn, nàng… nàng ta là Pháp tắc tối cao…”
Nghe thế ông lão như bị đánh một đòn cực nặng, cả người sững sờ tại chỗ.
Pháp tắc tối cao?
Không lâu sau ông lão hoàn hồn, vội vàng cung kính: “Mong Pháp tắc tối cao nể mặt tổ tiên ra tay cứu giúp”.
Nghe thế Pháp tắc tối cao nổi giận, không khỏi mắng: “Cứu cái đầu ngươi”.
Vẻ mặt ông lão lập tức cứng nhắc.
Sao lại còn mắng người ta?
Pháp tắc tối cao vội quay đầu sang nhìn cô gái váy trắng ở một bên: “Tiền bối, ta không có liên quan gì với Tiểu Động Thiên cả”.
Cô gái váy trắng nhìn Pháp tắc tối cao: “Nếu có cũng không sao, ta không để ý”.
Nghe thế Pháp tắc tối cao đổi sắc, vội lắc đầu: “Không có! Ta không có liên quan gì đến chúng”.
Cô gái váy trắng nhìn Pháp tắc tối cao không nói gì.
Lúc này ông lão đó ở một bên bỗng ngạc nhiên nói: “Ngươi là Pháp tắc tối cao thật sao? Nếu ngươi là Pháp tắc tối cao thì tại sao lại…”
“A!”
Pháp tắc tối cao đột nhiên tức giận nhìn ông lão: “Ngươi có thể mau đi chết đi không?”