Diệp Huyên nhìn thác nước vàng với vẻ lạnh lùng, vung kiếm chém ra.
Xoẹt!
Kiếm quang phóng vút lên từ Hư Chân Thần Kiếm.
Luồng sáng kia run lên khi bị nó va phải, thậm chí còn xuất hiện vết rạn, nhưng nó không bể mà còn phá vỡ kiếm quang của Diệp Huyên.
Sắc mặt hắn không khỏi sa sầm.
Sau đó hắn bước về trước, nhắm mắt lại. Thần Điện Hư Chân chấn động kịch liệt, phóng ra vô số kiếm quang từ bốn phía, nhằm thẳng vào luồng sáng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tinh không bị xé thành từng mảnh vụn.
Luồng sáng vàng run lên bần bật dưới đợt tấn công của kiếm quang rồi vỡ ra. Nhưng chỉ một khắc sau, nhóm Diệp Huyên biến sắc khi thấy nó hóa thành từng bùa chú vàng óng, mỗi cái đều mang theo sức mạnh vô ngần.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Sức mạnh khổng lồ bùng nổ. Kiếm quang từ Hư Chân Thần Trận bị dập cho nát bét, sau đó là vô số bùa chú vàng rực lao xuống, trực chỉ nhóm Diệp Huyên.
Chúng như những ngôi sao băng hủy thiên diệt địa.
Diệp Huyên lập tức phóng lên cao, hàng loạt kiếm quang vàng óng từ Hư Chân Thần Trận cũng theo đó b ắn ra.
"Chém!"
Hắn thét lên một tiếng phẫn nộ, chân trời lập tức bùng nổ trong kiếm quang.
Nhưng một khắc sau, lại có mấy chục tia sáng vàng lao ra từ trong lốc xoáy đen.
Ầm ầm!
Toàn bộ thế giới Hư Chân sôi trào trong nháy mắt.
Uỳnh uỳnh!
Vô số kiếm quang bị chôn vùi nơi chân trời.
Bản thân Diệp Huyên cũng bị thứ sức mạnh khủng khiếp kia đẩy lùi.
Khi trở lại Hư Chân Thần Trận, hắn còn định mượn sức nó một phen, nào ngờ Hư Chân Thần Kiếm trong tay chợt phát ra tiếng "rắc" rồi nứt vỡ.
Diệp Huyên không khỏi cả kinh.
Hư Chân Thần Kiếm khẽ run lên.
Sau một hồi im lặng, hắn buông kiếm, thì thầm: “Ngươi tự do rồi”.
Thanh kiếm run lên như đang nói gì đó.
Diệp Huyên mỉm cười: “Đi đi thôi. Ngươi đã hy sinh quá nhiều cho thế giới này rồi, đến vũ trụ Quan Huyên nghỉ ngơi đi”.
Kiếm lại run lên trước khi hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời.
Thật ra nếu được lựa chọn, nó cũng muốn ở lại bên Diệp Huyên.