Diệp Huyên nhìn Tần Quan: “Cô viết riêng cho ta sao?”
Tần Quan gật đầu: “Ừ!”
Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”
Tần Quan chớp mắt, sau đó nói: “Không phải ngươi đang cần có à?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Quả thật ta đang cần nó. À ý ta là, vì sao cô lại cố ý viết nó cho ta?”
Tần Quan im lặng.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Không phải cô có ý gì đó với ta đấy chứ?”
Tần Quan vội xua tay: “Không không! Ngươi đừng nghĩ lung tung, ngươi…”
Diệp Huyên bó tay: “Vậy cô có ý gì?”
Tần Quan do dự giây lát mới nói: “Ta có thể bịa không?”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng ngắc.
Tần Quan liếc Diệp Huyên, nói khẽ: “Được chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Tần Quan vội vàng nói: “Ta thích giúp người khác, thấy ngươi cần nên muốn giúp thôi! Chỉ có vậy!”
Diệp Huyên: “…”
Tần Quan đột nhiên nói: “Thôi, chúng ta đừng xoắn xuýt vấn đề này nữa. Đi, ta dẫn ngươi tới một nơi!”
Dứt lời, nàng ta lập tức dẫn Diệp Huyên rời khỏi thư phòng.
…
Giữa tinh không, Diệp Huyên hỏi: “Tần Quan cô nương, giờ chúng ta đi đâu đây?”
Tần Quan đáp: “Nghiệp Đô!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Nghiệp Đô?”
Tần Quan gật đầu: “Hôm nay ở đó sẽ tổ chức một buổi đấu giá quy mô lớn, người của các thế lực lớn đều có mặt. Trong đó có món thần vật có ích với ngươi, ta định mua lại tặng ngươi!”
Tần Quan ngại ngùng cười cười: “Có vẻ ngươi không tin nhỉ!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Cô đừng giả ngu với ta! Nói thật luôn đi!”