Cô gái váy trắng nghe thấy câu hỏi của Diệp Huyên, mỉm cười: “Ta không biết!”
Không biết?
Diệp Huyên nhíu mày, có chút khó hiểu, lúc này, tầng chín đột nhiên run giọng nói: “Nàng, nàng đã mạnh đến mức không biết mình mạnh đến mức nào nữa rồi! Ông trời ơi...”
Advertisement
Diệp Huyên: “...”
Lúc này, cô gái váy trắng nhìn xuống bụng Diệp Huyên, nụ cười của nàng đột nhiên biến mất.
Advertisement
Hiển nhiên, đây là đã phát hiện ra tầng chín rồi.
Dường như đã cảm thấy sự nguy hiểm, tầng chín vội vàng nói: “Tiểu tử, mau, mau nói với nàng, ta không xấu, ta là một người tốt, nói mau đi!”
Diệp Huyên mặt đầy vạch đen: “Tiền bối, người cũng thật không có phong thái cao thủ!”
Tầng chín cả giận nói: “Mạng quan trọng hay là phong thái quan trọng?”
Diệp Huyên: “...”
Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: “Y có thành thật không?”
Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Y không thành thật!”
Trong lòng bàn tay cô gái váy trắng đột nhiên hiện ra một sợi kiếm quang, tầng chín hoảng hốt, mà lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Y rất hoa hoè hoa sói, nhưng y chưa từng có ác ý với ta, còn từng giúp ta không ít, với ta mà nói, là một người tốt!”
Cô gái váy trắng khẽ gật đầu, sợi kiếm quang trong tay nàng lặng yên biến mất.
Lúc này, tầng chín thở phào một hơi: “Đại ca, lần sau nói chuyện xin hãy nói hết trong một lần, bằng không xảy ra mất mạng đó!”
Diệp Huyên cười cười, sau đó hắn nhìn về cô gái váy trắng: “Ta nên xưng hô với cô như thế nào?”
Cô gái váy trắng trầm lặng.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Gọi tiền bối được không?”
Cô gái váy trắng lắc đầu: “A Thanh đi!”
A Thanh!
Thanh Nhi!
Vẻ mặt Diệp Huyên có chút kỳ quái, lúc này, cô gái váy trắng nói: “Ta cùng nàng ấy vốn là một thể, tên gọi Thanh Nhi cũng chỉ có nàng mới xứng”.
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyên: “Nàng ấy đã làm rất nhiều điều vì ngươi”.
Thanh Nhi!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nàng ấy còn có thể xuất hiện không?”
Cô gái váy trắng nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ về những chuyện đã qua”.
Sắc mặt Diệp Huyên dần buồn bã.