Mà lúc này, kiếm của người đàn ông áo xanh đã lao tới.
Dưới con mắt của mọi người, nó cắt phăng luồng sức mạnh kia dễ dàng như xắt đậu hũ, sau đó đâm phập vào nắm tay Cổ Đế.
Xoẹt!
Đâm luôn vào thân thể Cổ Đế.
Ầm!
Cổ Đế run lên bần bật, lực lượng trào ra như một quả bóng xì hơi.
Những người khác ngây ra như phỗng.
Cổ Đế vậy mà bị giết chỉ trong một kiếm?
Chỉ trong nháy mắt?
Cô gái tóc dài và người áo đen đứng cạnh Cổ Đế cũng đã hóa đá.
Bọn họ đã đi theo gã ta từ rất lâu trước đây, xem Cổ Đế như một huyền thoại bất bại.
Vô địch chân chính!
Năm ấy Cổ Đế chỉ cần ra tay một lần là đã có thể tiêu diệt Trụ Nguyên giới, dùng một chiêu để hạ gục cường giả đứng đầu Trụ Nguyên giới.
Kể từ đó về sau, gã ta không còn ra tay nữa.
Bởi không có ai đáng để gã phải ra tay.
Nhưng giờ đây, Cổ Đế lại bị người khác gi3t chết chỉ bằng một đường kiếm.
Một khắc kia, sắc mặt Bích Tiêu trắng bệch như giấy.
Đầu óc trống rỗng như bị sét bổ.
Kinh khủng như Cổ Đế lại gục chỉ sau một kiếm ư?
Bà ta biết mình thua rồi.
Thiên Yếm bên kia cũng không nhịn được mà nhìn Diệp Huyên. Mẹ nó chứ, Kháo Sơn Vương này vô địch thật!
Mà Cổ Đế cũng ngây ngẩn, không ngờ mình lại bị người khác giết trong một kiếm.
Người đàn ông áo xanh khiến gã ta cảm giác được nguy hiểm, vì vậy không hề nương tay khi tung ra cú đấm kia.
Gã ta lại không ngờ rằng kiếm của đối phương lại khủng khiếp đến độ có thể phá nát cú đấm của mình.
Người đàn ông áo xanh liếc gã: “Chỉ thế thôi à?"
Mọi người: “...”
Thấy y quay lại nhìn mình, Diệp Huyên nghĩ thầm thôi rồi, cha lại định rước thêm phiền phức về rồi!
Quả nhiên, y nói: “Con có gây họa thì gây cái gì đó lớn lên được không? Nhìn mấy tên kẻ địch này đi... Yếu như sên, lần nào ta đến cũng chỉ cần một kiếm là xong chuyện. Có biết là chán lắm không?"
Y thoáng dừng lại: “Nó nhảm nhí hệt như phải chạy hết cả trăm triệu tinh vực chỉ để bóp ch3t một con kiến vậy... Phát bực!"
Mọi người: “...”