Ông lão tỏ vẻ mờ mịt.
Không phải Thần Nhân tộc muốn ngăn cản người đứng sau Diệp Huyên sao?
Người của Thần Nhân tộc đâu?
Sắc mặt của Ngạn Tri trong bóng tối cũng thoáng chốc trở nên nặng nề!
Là ai đang ra tay?
Nàng ta hoàn toàn không cảm nhận được!
Với thực lực của nàng ta cũng không cảm nhận được người ra tay ở đâu!
Lúc này, Ngạn Tri chợt trợn mắt, vì thanh kiếm Thanh Huyên này đột nhiên bay về phía nàng ta!
“Xong rồi!”
Trong đầu Ngạn Tri dâng lên suy nghĩ này!
Vì khi nàng ta nhìn thấy thanh kiếm kia bay về phía mình, thanh kiếm đã đâm vào giữa chân mày nàng ta, còn khoá lại thần hồn của nàng ta!
Hoàn toàn không có khả năng đánh trả!
Ngạn Tri sững sờ!
Rốt cuộc là ai?
Diệp Huyên nhìn Ngạn Tri bị kiếm Thanh Huyên khống chế, là hắn bảo Thanh Nhi nương tay!
Người phụ nữ này còn có tác dụng với hắn!
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, còn Ngạn Tri vẫn bị khống chế!
Trong cơ thể nàng ta có kiếm quang!
Kiếm quang cô gái váy trắng để lại!
Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, khẽ mỉm cười: “Thanh Nhi…”
Kiếm Thanh Huyên khẽ rung, giống như đang trả lời.
Diệp Huyên cười: “Ta sẽ không để muội phải đợi quá lâu đâu!”
Kiếm Thanh Huyên khẽ rung, sau đó im ắng trở lại.
Đi rồi!
Lúc này, Thanh Nhi thật sự đi rồi!
Vì hắn không còn cảm nhận được chút hơi thở nào của Thanh Nhi nữa!
Khi nãy sở dĩ hắn kêu gọi Thanh Nhi là vì hắn có thể thông qua kiếm Thanh Huyên cảm nhận được một tia hơi thở của Thanh Nhi, Thanh Nhi đang chú ý đến hắn!
Mà bây giờ, luồng hơi thở đó không còn nữa!
Có hai khả năng!
Thứ nhất là Thanh Nhi đi rồi!