Diệp Huyên: “Không có. Đến ăn chung đi”.
Khương Cửu cong môi, ngồi xuống bên cạnh Kỷ An Chi.
Hỏi Diệp Huyên: “Ngươi thật sự nghiêm túc với việc xây dựng thư viện sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Thanh Châu chỉ là một góc nhỏ mà thôi, ta muốn phổ biến thư viện đến toàn thể vũ trụ!"
Khương Cửu: “Sau đó thì sao?"
Diệp Huyên cười: “Tạo nên một trật tự hoàn toàn mới”.
Khương Cửu im lặng.
Kỷ An Chi lên tiếng: “Rất khó”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ta có lòng tin”.
Khương Cửu hỏi sao một hồi im lặng: “Chúng ta có thể giúp gì cho ngươi?"
Diệp Huyên cười: “Trông nom Thanh Châu thật tốt, làm cho nó trở nên càng tốt hơn nữa”.
Khương Cửu liếc hắn: “Ngươi đang chê chúng ta yếu chứ gì?"
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Tiểu Cửu, Thanh Châu này quan trọng vô cùng, hơn nữa ta cũng muốn trở lại đây một ngày nào đó”.
Khương Cửu: “Thật sao?"
Diệp Huyên gật đầu.
Khương Cửu im lặng một hồi rồi nói: “Được, vậy chúng ta chờ ngươi về dưỡng lão”.
Diệp Huyên phá ra cười to.
...
Bên kia, Mặc Vân Khởi đang cản đường Bạch Trạch.
Bạch Trạch nhíu mày hỏi: “Ngươi làm cái gì đấy hả Mặc ngu ngốc?"
Mặc Vân Khởi: “Diệp thổ phỉ đang hàn huyên với mấy cô nàng kia, ngươi đừng có đến quấy rầy”.
Bạch Trạch: “Sao lại không thể? Bao lâu rồi không gặp, ta cũng muốn thấy hắn chứ!"
Mặc Vân Khởi hạ giọng: “Người ta nam nữ đang nói chuyện với nhau, ngươi xen vào làm gì?"
Bạch Trạch: “Chúng ta là bạn mà!"
Mặc Vân Khởi đau đầu: “Bạch Trạch, ta phục ngươi thật luôn, chừng nào thì ngươi bớt cái tính trai thẳng này được hả? Bên kia đang ở trong thế giới riêng của hai người, hiểu chưa?"
Bạch Trạch im đi một hồi mới hỏi: “Ý ngươi là ta đi qua đó sẽ quấy rầy người ta?"
Mặc Vân Khởi gật đầu: “Cuối cùng cũng chịu hiểu”.
Bạch Trạch nhíu mày: “Nhưng sao lại phải quấy rầy?"
Mặc Vân Khởi cứng đờ.
...
Ở sau núi, Diệp Huyên nướng gà, Kỷ An Chi và Khương Cửu mỗi người cầm một cái đùi gà trong tay. Khương Cửu nhấm nháp gọn gàng, còn Kỷ An Chi đã là ăn ngốn ăn nghiến.