Đó là một người đàn ông trung niên, bên hông ông ta giắt một thanh kiếm.
Kiếm Nam Sơn!
Tông chủ Kiếm Tông trong thời kỳ đỉnh cao nhất của Kiếm Tông trước kia.
Kiếm Nam Sơn!
Nhìn thấy người này, sắc mặt Nam Cung Uyển trầm xuống, không ngờ được, nhân vật nổi tiếng lâu năm như vậy lại xuất hiện ở đây.
Người này cũng không phải là nhân vật của thời đại này.
VietWriter.vn
Kiếm Nam Sơn nhìn Tiểu Thất, gã đang định nói thì Tiểu Thất tiến lên một bước về phía trước, xuất kiếm.
Vù!
Trong sân có thứ gì đó rách toạc như bị xé nát.
Khoảnh khắc khi Tiểu Thất tung chiêu, kiếm bên hông Kiếm Nam bỗng bay cũng vụt ra khỏi vỏ.
Kiếm như tia chớp, tốc độ vô cùng nhanh.
Ầm!
Một loạt kiếm quang từ trước mặt Tiểu Thất và Kiếm Nam Sơn bùng nổ, trong chớp mắt, Kiếm Nam Sơn đã lùi lại đến trăm trượng!
Mà Tiểu Thất cũng lùi ra xa gần trăm trượng.
Kiếm Nam Sơn nhìn Tiểu Thất, ánh mắt lần đầu tiên có vẻ nghiêm trọng: “Kiếm Thần!”
Gã kinh ngạc không phải vì Tiểu Thất là Kiếm Thần, mà bởi vì tuổi của Tiểu Thất!
Còn nhỏ như vậy mà đã đạt đến Kiếm Thần, chuyện này không thể dùng từ kinh khủng để hình dung được nữa!
Tiểu Thất vẫn không nói gì, đột nhiên nàng ta biến mất.
Vù!
Âm thanh từ kiếm rung chuyển cả bầu trời!
Cách đó không xa, Kiếm Nam Sơn khẽ nheo mắt, tay phải giữ chặt chuôi kiếm, ngay sau đó gã rút mạnh ra.
Vù!
Một luồng kiếm quang chém mạnh từ trên xuống.
Lúc này, trong sân đột nhiên vang lên âm thanh của Tiểu Thất: “Phá!”
Sau khi Tiểu Thất vừa dứt lời, kiếm quang kia của Kiếm Nam Sơn trong nháy mắt đã tan vỡ, thứ cũng bị vỡ nát còn có cả kiếm của Kiếm Nam Sơn!
Thấy vậy, cô gái tóc trắng ở gần đó lập tức nhíu chặt mày.
Danh Sách Chương: