Diệp Huyên vừa dứt lời thì Pháp Chủ đó liền bay lên trời, muốn bỏ chạy.
Nhưng lúc này, thanh kiếm bay vào trán Pháp Chủ bỗng rung mạnh lên rồi phá tan toàn bộ sự sống bên trong cơ thể Pháp Chủ.
Pháp Chủ cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt hoang mang.
Không cam tâm.
Sao không ta lại không cam tâm?
Ông ta đã tu luyện bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu khổ cực, nhưng ông ta chỉ có thể đến Bán Bộ Quan Cảnh.
Vậy mà tên Diệp Huyên này lại đạt đến Quan Cảnh trong thời gian ngắn như vậy.
Mẹ kiếp!
Sao thế đạo lại bất công đến thế?
Khi sắp biến mất hoàn toàn, Pháp Chủ giận dữ hét lớn: “Trời xanh bất công, trời xanh bất công…”
Lúc này, bỗng dưng có một giọng nói từ tinh không phía xa truyền đến: “Liên quan gì đến Thiên Đạo ta, ngươi cứ muốn so bì với người có chỗ dựa lẽ nào không phải là thằng ngốc sao? Còn muốn đổ lỗi cho ta, ta nhổ”.
Thiên Đạo.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về tinh không phía xa, người lên tiếng lúc nãy chính là Thiên Đạo của thế giới này.
Pháp Chủ đó liền ngẩng đầu lên: “Thiên Đạo nhỏ bé mà lại dám sỉ nhục ta…”
Thiên Đạo lạnh lùng nói: “Pháp Chủ, nhắc nhẹ ngươi, ngươi đã sắp chết rồi, tự biết điều chút đi”.
Pháp Chủ ngây ra, sau đó đột ngột quay đầu: “Đạo Chủ, cứu ta, ta…”
Ông ta vẫn chưa nói dứt câu thì một luồng kiếm quang đã vút qua cổ ông ta.
Vù.
Giọng Pháp Chủ liền dừng lại và biến mất hoàn toàn.
Thế gian sẽ không còn Pháp Chủ nữa.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về tinh không ở phía xa, tinh vực trên tinh không phía xa có một ông già đang nhìn hắn.
Đấy là Đạo Chủ của Nam Vực.
Lúc này trong lòng Đạo Chủ rối bời.
Quan Cảnh.
Không ngờ tên Diệp Huyên này lại đạt đến Quan Cảnh.
Đó là chuyện mà ông ta hoàn toàn không ngờ tới, vì trước đây Diệp Huyên mới là Thần Biến, đến cả Bán Bộ Quan Cảnh còn chưa được, vậy mà giờ Diệp Huyên lại vượt thẳng lên Quan Cảnh.
Thật quá đáng sợ!
Phải biết rằng ông ta đã dừng lại ở Bán Bộ Quan Cảnh không biết bao nhiêu năm rồi.
Vậy mà bây giờ, tên Diệp Huyên này lại đạt đến Quan Cảnh trong thời gian ngắn như thế.
Vẻ mặt Đạo Chủ phức tạp, trong lòng rối rắm.