Tần Quan móc súng ra bóp cò.
Đoàng!
Bạch Thánh chưa kịp làm gì đã bị thần hồn câu diệt.
Tông chủ Tuế Nguyệt Tông biến sắc, vừa xoay người bỏ chạy thì ăn luôn một phát đạn.
Bùm!
Lão ta bị chùm sáng trắng bắn thành hư vô.
Giết trong nháy mắt!
Tần Quan thu súng về: “Đi thôi”.
Mọi người lục tục rời đi.
Tuế Nguyệt Tông đã bị diệt.
Khi họ chuẩn bị rời khỏi dòng sông Tuế Nguyệt, Tần Quan bỗng dừng bước, quay đầu nhìn về nơi nào đó.
Diệp Huyên đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Có người nào à?"
Nàng ta gật đầu: “Một Tuế Nguyệt Tiên”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Tuế Nguyệt Tiên?"
Tần Quan: “Đạt đến cảnh giới này đã là vô cùng lợi hại. Thân xác, trái tim và thần hồn đều được tôi luyện qua năm tháng, tuế nguyệt không dính thân. Những người này chỉ cần không tự đi tìm chết thì sẽ sống mãi”.
Diệp Huyên tò mò: “Còn người bí ẩn ban nãy là ai?"
Tần Quan cười: “Xá Thần Chủ, tu luyện theo một loại khác, không theo Tuế Nguyệt Đạo, nhưng so với Tuế Nguyệt Tiên thì hẳn là ngang ngửa”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Tu luyện theo loại khác?"
Tần Quan gật đầu: “Đạo tu hành trên thế gian có rất nhiều, Tuế Nguyệt Đạo chỉ là một trong đó. Ngoài ra còn có rất nhiều con đường khác, như có người chỉ tu kiếm, ngoài kiếm ra thì không quan tâm, nhưng sau khi tu Kiếm đạo đến tột cùng thì có thể dùng một kiếm phá vạn pháp vạn đạo. Một số khác như Võ đạo, chỉ tu võ, không tu cảnh giới, nhưng Võ đạo thông thần, vô địch đương thời”.
Diệp Huyên gật gù: “Ta hiểu rồi”.
Bọn họ đã rời khỏi dòng sông Tuế Nguyệt.
Tần Quan cười nói: “Chúng ta phải đi đây”.
Diệp Huyên mỉm cười: “Cảm ơn nhiều”.
Tần Quan: “Việc nhỏ thôi”.
Thấy nàng ta định rời đi, Diệp Huyên lại nói: “Có thể cho ta mấy quả Không Nói Võ Đức của cô được không? Ta dùng để phòng thân”.
Tần Quan liếc xéo hắn: “Không”.
Diệp Huyên còn muốn nói thêm thì nàng ta đã đưa cô gái cầm lưỡi hái và ông lão kia biến mất ở cuối chân trời.