Tên thần nhân kia cau mày: “Đi rồi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đi rất yên bình!”
Nghe vậy, đám thần nhân biến sắc.
Diệp Huyên nhìn họ, cười bảo: “Ta sẽ đưa các ngươi đi cùng ả ta!”
Dứt lời, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đột nhiên bay ra.
Soạt soạt soạt soạt soạt soạt!
Trong nháy mắt, tất cả những thần nhân có mặt ở đây đều bị gi3t chết.
Với phi kiếm của hắn hiện tại, ngay cả cường giả Lục Đoạn cũng có thể bị giết trong nháy mắt.
Chỉ có cường giả cùng cấp bậc mới có thể miễn cưỡng đỡ được phi kiếm của hắn.
Sau khi kiếm Thanh Huyên hấp thu linh hồn của những thần nhân kia, nó khá hưng phấn: “Tiểu chủ, lần này quá bổ!”
Diệp Huyên cười ha hả, hắn cất kiếm Thanh Huyên, sau đó bước tới trước trận pháp, vừa nhìn, vẻ mặt hắn lập tức tối sầm.
Trận pháp này bao trùm cả vũ trụ nhân loại!
Quả nhiên Thần Nhân tộc chưa từ bỏ ý đồ tiêu diệt Nhân tộc!
Diệp Huyên không suy nghĩ nhiều, chém một nhát kiếm.
Vù!
Một tia kiếm quang đâm thẳng vào trận pháp, trận pháp lập tức bị phá vỡ và tan biến, cùng lúc đó Thần Môn cũng tan thành mây khói.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về nơi sâu trong tinh không, hắn biết đây chưa phải là kết thúc!
Gi3t chết Ách Ngôn sẽ chỉ khiến Thần Nhân tộc cảnh giác hơn thôi!
Nói cách khác, lần tiếp theo Thần Nhân tộc nhất định sẽ phái người mạnh hơn đến.
Lúc này, con ngươi hắn đột nhiên co rụt, kiếm Thanh Huyên trong tay lập tức rung lên.
Có nguy hiểm!
Diệp Huyên quay phắt người lại, trước mặt hắn không xa có một người đàn ông trung niên đang đứng.
Tộc trưởng Ma Diêm của Thần Nhân tộc!
Diệp Huyên nhìn Ma Diêm với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Trực giác mách bảo với hắn rằng người trước mặt này rất nguy hiểm.
Ma Diêm cũng đang nhìn Diệp Huyên, một lát sau ông ta mới lên tiếng: “Thất Đoạn!”
Lúc này, giọng của Ngạn Tri đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Diệp công tử, ông ấy là Tộc trưởng của Thần Nhân tộc, bây giờ ngươi đầu hàng vẫn còn kịp đấy!”
Nàng ta đang rất phấn khích.
Cuối cùng Thần Nhân tộc đã không còn coi thường nhân loại nữa.