Ngay lúc y chuẩn bị ra tay, người phụ nữ thần bí bỗng đứng chắn trước mặt Đông Lý Tịnh, nhìn y với vẻ cầu khẩn: “Có thể bỏ qua cho họ được không?"
Người đàn ông tay cầm kiếm, mắt như biển máu, bỗng nghe một giọng nói vang lên: “Thôi bỏ đi”.
Advertisement
Ở cách đó không xa về phía sau là một cô gái trong bộ váy dài màu xanh lục, dáng vẻ nhã nhặn điềm tĩnh.
Những lời này của nàng ta khiến lệ khí và sát ý của người đàn ông dần tan đi, chỉ một hồi sau đã trở lại bình thường.
Y quay lại nắm tay nàng ta: “Thanh Thi đã nói vậy thì chấm dứt tại đây”.
Advertisement
Cô gái được y dắt đi xa, không quên nhìn lại những thi thể dưới chân, nói.
"Về sau bớt tạo sát nghiệp lại”.
Người đàn ông vội vàng gật đầu: “Được”.
Cô gái: “Cũng đừng hở chút lại nổi giận, các nàng đều rất sợ ngươi”.
Y nói với biết bao dịu dàng: “Được, về sau ta sẽ cố gắng không nổi giận nữa”.
Cô gái nhìn y: “Chắc chứ?"
"Ta cam đoan", y nghiêm mặt.
Cô gái khẽ gật gù, nắm lấy tay y, cùng biến mất ở chân trời.
...
Hình ảnh trên vách núi dừng lại khi hai người này rời đi.
Diệp Huyên không nói một lời, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Đông Lý Tịnh khẽ cất tiếng: “Từ sau trận chiến ấy, Bất Tử Đế tộc tổn thương nặng nề, cũng may chúng ta không có khắc tinh nên vẫn phát triển”.
Bà nhìn sang Diệp Huyên: “Hôm nay ngươi đã là Thiếu chủ Bất Tử Đế tộc, ân oán này về sau giao cho ngươi xử lý.
Diệp Huyên cười khổ.
Giao cho hắn xử lý? Xử cách nào? Hắn có đánh lại người đàn ông này đâu!
Hay là gọi Thanh Nhi và đại ca đến đập cho y một trận?
Ý kiến hay!
Đông Lý Tịnh lại nói: “Ngươi cũng đã đạt đến Phàm Cảnh, muốn tiến bước thì chỉ có thể tiếp tục đột phá lên trên...”
Diệp Huyên: “Ta muốn củng cố thân xác”.
Đông Lý Tịnh: “Suýt nữa ta quên mất, thân xác trước kia của ngươi quả thật rất tốt... Ngươi có yêu cầu gì không?"
Diệp Huyên: “Công pháp thì ta có rồi, nhưng không biết Bất Tử Đế tộc có gì tốt hơn nữa không?"
Diệp Huyên: “Đạo Thể?"
Diệp Huyên có chút kinh ngạc: “Tộc trưởng cũng biết nó?"