Uất ức!
Lúc này đây, người đàn ông trung niên kia vô cùng vô cùng uất ức.
Lấy?
Gã biết, trong đấy chắc chắn có âm mưu, hơn nữa Diệp Huyên bình tĩnh như thế, chắc chắc cũng có chỗ dựa.
Không lấy?
Không lấy thì Diệp Huyên lại không bỏ qua, rốt cuộc là trò gì đây?
Ở dưới, Diệp Huyên thu hồi tháp Giới Ngục lại, hắn đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, thấy thế, người đàn ông trung niên kia vô cùng đề phòng.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ta không biết sau lưng ông là thế lực nào, nhưng về mà nói cho họ biết, nếu bọn họ muốn đấu, Diệp Huyên ta luôn sẵn sàng tiếp đón, đồng thời cũng sẽ không chết không thôi với các người".
Nói xong, hắn xoay người trở lại bên cạnh Độc Cô Huyên: "Đi thôi!"
Độc Cô Huyên khẽ gật đầu, chẳng mấy chốc, thuyền tinh vân lại khởi động, nháy mắt đã biến mất ở trong tinh không muôn trùng.
Giữa không tủng, người đàn ông trung niên kia đi đến một chỗ trong tinh không, gã thi lễ với phía trước: "Tông chủ".
Vừa dứt lời, không gian trước mặt gã đột nhiên rung lên, ngay sau đó, một bóng mờ lặng lẽ xuất hiện.
Người đàn ông trung niên thuật lại chuyện vừa nãy một lần, sau khi nói xong, gã im lặng đứng một bên.
Một lát sau, cái bóng mờ kia nhẹ giọng nói: "Người này đi tới Bắc Võ Tông nhưng lại an toàn rời khỏi đó, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn chắc chắn có chỗ dựa cực vững chắc, khiến Bắc Võ Tông không dám động vào hắn. Lần này cho ngươi đi trước chính là để thăm dò thử xem... Bây giờ xem ra người này không đơn giản như vẻ bề ngoài".
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Mặc dù cảnh giới của hắn đã tụt dốc, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, chắc chắn là do có chỗ dựa, hơn nữa con yêu thú nhỏ bên cạnh hắn cũng vô cùng bình thản như chẳng có việc gì to tát. Nhưng chính vì thế thuộc hạ mới phát hiện được nó không hề đơn giản, nói chung, nó khiến thuộc hạ cảm thấy vô cùng nguy hiểm".
Bóng mờ khẽ gật đầu: "Việc này Nam Võ Tông chúng ta tạm thời đừng nhúng tay vào. Nếu ta đoán không sai thì chuyện Diệp Huyên đến Vị Ương Thành chẳng mấy chốc sẽ được truyền ra, khi đó có lẽ sẽ có người đến tìm hắn gây sự, đến lúc đấy chúng ta sẽ biết rốt cuộc hắn có lá bài tẩy gì!"
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Tông chủ, Thánh Địa và Vị Ương Tinh Cung đều không có động tĩnh gì sao?"
Bóng mờ nhẹ giọng nói: "Chính vì thế mới khiến ta thấy lo sợ. Bọn họ một là kiêng kỵ lẫn nhau, hai là không dám ra tay... Bất kể như thế nào đi nữa, phải quan sát thêm đã!"
Lời vừa dứt, bóng mờ lặng yên biến mất.
Người đàn ông trung niên cũng biến mất theo sau đó.
...
Trong tinh không mênh mông, một chiếc thuyền tinh vân trôi nổi như một vì sao băng.
Diệp Huyên đứng trên boong thuyền, hắn cứ yên lặng đứng đấy, bên cạnh hắn là Độc Cô Huyên.
Đế Khuyển vẫn nằm phục trên boong thuyền cách đó không xa, còn đang ngủ.
Từ sau khi đi theo Diệp Huyên, nó tạm thời mất đi niềm vui với cuộc sống này.
Độc Cô Huyên bên cạnh Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Đừng lo, Liên Nhi chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu".
Diệp Huyên lắc đầu: "Từ Thanh Thành đến bây giờ, Liên Nhi đã chịu rất nhiều đau khổ vì con rồi".
Độc Cô Huyên nhìn biển sao phía xa xôi, nhẹ giọng nói: "Là lỗi của mẫu thân, nếu ta không để lại nhẫn cho con, các con đã..."
Diệp Huyên nhìn Độc Cô Huyên: "Không liên quan gì đến người cả, nếu người không để lại nhẫn chứa đồ kia, huynh muội bọn con e là đã chết ở Thanh Thành từ lâu rồi. Như Kiếm Tiên tỷ tỷ từng nói, có nhận được thì phải có trả giá".
Nói đến đây, hắn nhìn về phía tinh không xa xôi: "Từ Thanh Thành đến hiện tại, con phát hiện một đạo lý, đó là thế giới này có rất nhiều lúc không phân đúng sai, chỉ có mạnh và yếu. Nói đạo lý ở thế giới này cũng vô dụng thôi, thế giới này tràn ngập ác ý ở khắp nơi, chí ít con cảm nhận được chính là như vậy".
Nói xong, hắn hơi nâng tay phải, trên đầu ngón tay hắn bỗng xuất hiện một tia kiếm quang màu đen.
Kiếm ý Ác Niệm biến thành kiếm quang!
Diệp Huyên khẽ cười nói: "Lúc gặp phải kẻ ác, người phải ác hơn bọn họ nữa mới được!"
Vừa dứt lời, hắn lại khẽ búng tay, sợi kiếm quang kia lập tức phóng ra ngoài, tia kiếm quang kia biến mất ở nơi sâu xa trong tinh không mịt mù.
Sắc mặt Độc Cô Huyên chợt thay đổi!
Không chỉ có Độc Cô Huyên, Đế Khuyển ở bên cạnh cũng phải mở mắt ra nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt nó lộ lên tia khó tin.
Bởi vì vị trí tia kiếm quang màu đen kia của Diệp Huyên bắn tới khiến không gian bị rách ra như giấy vụn.
Có thể dễ dàng xé rách không gian như thế, chỉ có cường giả cảnh giới Vô Thượng mới làm được thôi!
Diệp Huyên của bây giờ đã hoàn toàn khác so với Diệp Huyên lúc trước.
Vẻ nghiêm nghị trên mặt Độc Cô Huyên dần biến thành niềm vui: "Con còn xuất sắc hơn phụ thân của mình..."
Nói đến đây, bà ấy đột nhiên dừng lại.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ông ấy không phải người nhà họ Diệp, đúng không?"
Độc Cô Huyên lắc đầu: "Chàng là người nhà họ Diệp, nhưng... Sau này nếu đã đến lúc, mẫu thân sẽ nói cho con nghe tất cả, được không?"
Diệp Huyên gật đầu, không tiếp tục tuy hỏi nữa.
Tôn trọng!
Đối với Độc Cô Huyên ở trước mắt, dù hắn chưa bao giờ kêu hai tiếng mẫu thân, nhưng hắn vẫn tôn trọng.
Bởi vì năm đó Độc Cô Huyên rời đi cũng không phỉa là cố ý vứt bỏ hắn và muội muội, mà là vì muốn tốt cho hai huynh muội bọn hắn, chỉ riêng điểm ấy, hắn đã chẳng thể hận đối phương được.
Danh Sách Chương: