Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

243: Vẫn là người một nhà


             Tất cả học viên nín thin nhìn Diệp Huyên, tự hỏi có phải viện trưởng ra tay tàn bạo quá rồi không.  

             Nhưng Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch vẫn giữ vẻ bình thản, bởi họ đã quá quen với cái tính thẳng thắn của bạn mình. Ai đối xử tốt với hắn, hắn sẽ tốt lại; nhưng nếu ngươi đối địch với hắn, hắn có thể giết ngươi mà không chớp mắt lấy một lần.  

             Cách đó không xa, Mặc Nguyên và Phong Lam im lặng quan sát.  

<

             Diệp Huyên thu kiếm về, nhìn ba người còn lại đang không ngừng thối lui với gương mặt trắng bệch.  

             Chỉ vậy thôi hắn đã giết người?  

             Có lộn hay không vậy?  

             Quan trọng nhất là... cứ thế mà giết...  

Advertisement

             Ba người kia sợ đến rụng rời tay chân.  

             Diệp Huyên hỏi: “Các ngươi có câu hỏi gì không?"  

             Hắn không phải kẻ cuồng sát, nhưng đối mặt với mấy kẻ ôm ý xấu rõ ràng này thì cứ tiêu diệt từ trong trứng nước đã.  

             Ba người kia nhìn hắn với vẻ kiêng kỵ.  

             Một người thấp giọng hỏi: “Bốn chúng ta là người Sở Quốc, lần này đến đây để xác nhận có phải Tam hoàng tử nước chúng ta đã bỏ mạng dưới tay ngươi hay không”.  

             Hoàng tử Sở Quốc?  

             Diệp Huyên nhíu mày, nhanh chóng nhớ ra gã đàn ông mặc giáp bạc kia, bèn gật đầu: “Đúng vậy. Có vấn đề gì không?"  

             Vấn đề gì ư?  

             Ba người co rúm lại, không dám cậy mạnh hay dọa nạt gì nữa, vội vàng xoay người muốn chạy.  

             "Khoan đã”, Diệp Huyên gọi theo.  

             Ba người biến sắc nhìn lại, chỉ thấy hắn chỉ chỉ thi thể trên đất: “Mang đi”.  

             Bọn họ không dám hó hé gì nữa, vội khênh thi thể đi mất dạng.  

             Sau đó, Diệp Huyên quay sang các học viên: “Học tập cho tốt, cố gắng tu luyện”.  

             Hắn dặn dò xong thì cũng đi mất, để lại một đám học viên trố mắt nhìn nhau.  

             Phong Lam khẽ lắc đầu: “Lệ khí quá nặng”.  

             Lục Cửu Ca không cho là vậy: “Phong lão sai rồi”.  

             Thấy Phong Lam nhìn sang, nàng ta khẽ nói: “Hắn đang chấn nhiếp”.  

             "Chấn nhiếp ư?"  

             Phong Lam cau mày: “Ta cảm thấy là vô cớ gây thù thì đúng hơn”.  

             Lục Cửu Ca cười: “Nếu ta đoán không sai thì Túy Tiên Lâu hẳn đã báo cho hắn về thân phận thật sự của bốn người này. Nói cách khác, hắn biết đây là chuyện không thể tránh khỏi, vì vậy dùng phương pháp trực tiếp nhất để xử lý mà thôi”.  

             Phong Lam hạ thấp giọng: “Sau lưng hắn là một vị Kiếm Tiên. Sở Quốc điên rồi sao?"  

             Nụ cười vẫn hiện diện trên môi Lục Quốc sư: “Việc này lão Khương biết, Cửu lâu chủ biết, Thế giới ngầm biết, tổng viện Thương Mộc biết, nhưng những người khác có biết không? Ngoài những người vừa kể ra, còn lại đều đã chết rồi”.  

             Phong Lam rơi vào im lặng.  

             Lục Cửu Ca nhẹ nhàng nói: “Hai vị, Nho gia của các vị gần như đã biến mất khỏi Thanh Thương giới kể từ năm ấy, nếu muốn quật khởi thì phải thay đổi một vài ý tưởng và quan niệm. Vị viện trưởng Diệp Huyên này chính là lưa chọn tốt nhất của hai vị”.  

             Hai vị học giả trầm tư.  

             Lục Cửu Ca ngả người vào xe lăn: “Hắn thật sự muốn thành lập học viện Thương Lan, rồi lại không muốn học viên chỉ biết cắm đầu vào tu luyện, đây chính là cơ hội của hai vị”.  

             Mặc Nguyên nhìn nàng ta: “Còn cô? Binh gia đang ấp ủ âm mưu gì? Khương Cửu ư?"  

             Lục Cửu Ca chỉ cười không nói.  

             Trong điện Thương Lan.  

             Bốn người ngồi quanh bàn. Diệp Huyên nhịp tay lên mặt gỗ, không nói gì.  

             "Hai ông già kia không đơn giản đâu”.  

             Mặc Vân Khởi đột nhiên lên tiếng rồi nhìn Bạch Trạch: “Ngươi tìm ở đâu ra thế?"  

             Bạch Trạch nhếch môi: “Lục quốc sư tìm giúp”.  

             Hắn ta quay sang Diệp Huyên: “Diệp thổ phỉ, ngươi thấy sao?"  

             Diệp Huyên đáp sau một hồi im lặng: “Vẫn như cũ, chúng ta tự để ý là được”.  

             Mặc Vân Khởi gật gù: “Chỉ có thể vậy thôi”.  

             Diệp Huyên lại nói: “Từ giờ trở đi, bốn chúng ta ngoại trừ tu luyện ra còn phải thay phiên nhau dạy học viên. Việc phân phối những tài nguyên kia giao cho cô, An Chi”.  

             Kỷ An Chi gật đầu.  

             Diệp Huyên chỉ hai người còn lại: “Mục tiêu trước mắt của hai ngươi là củng cố căn cơ Thông U Cảnh, sau đó nhanh chóng đột phá Thần Hợp Cảnh. Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm!"  

             Mặc Vân Khởi gật đầu: “Biết rồi!"  

             Diệp Huyên đứng dậy: “Trong vòng nửa năm, ta sẽ đến đế quốc Đại Vân ở Thanh Châu. Trong vòng một năm, chúng ta sẽ đến Trung Thổ Thần Châu dập đầu trước sư tổ. Các ngươi có ý kiến gì không?"  

             Mặc Vân Khởi do dự: “Chỉ dập đầu thôi à?"  

             Diệp Huyên lắc đầu: “Không cần nghĩ, chắc chắn là đánh trước dập sau”.  

             Mặc Vân Khởi cười khổ: “Vậy là phải đánh Thanh Châu trước rồi mới đến Trung Thổ Thần Châu đúng không?"  

             Nắm tay Diệp Huyên siết lại: “Nếu thế giới này chỉ có kẻ mạnh làm vua, thì chúng ta sẽ trở thành kẻ mạnh”.  

             Mặc Vân Khởi chợt vỗ bàn cái rầm, thét lên: “Đúng vậy, trở thành kẻ mạnh! Mẹ nó, tổng viện Thương Lan dám xem thường chúng ta, phải cho họ biết chúng ta mạnh hơn nhiều, giúp lão Kỷ được hả giận!"  

             Bạch Trạch cũng hùa theo vỗ xuống, ai dè cái bàn nát bấy dưới tay y.  

             Bạch Trạch: “...”  

             Mặc Vân Khởi liếc sang: “Muốn nói gì?"  

             Bạch Trạch đáp: “Phải đánh tổng viện Thương Lan. Bọn họ không làm gì ta, ta cũng phải đánh họ, cho dù chỉ để xả cơn giận này!"  

             Diệp Huyên gật đầu: “Tu luyện cho tốt đi. Ta hy vọng sau này cho dù là ai đi trước, khi quay đầu lại cũng sẽ thấy mọi người còn ở đây”.  

             Nói xong hắn rời khỏi đại điện.  

             Bạch Trạch bỗng bật dậy, trừng Mặc Vân Khởi: “Đi tu luyện lẹ lên, đừng để ông đây có ngày phải nhặt xác cho ngươi”.  

             Thấy y quả quyết rời đi, Mặc Vân Khởi nghiến răng ken két: “Má, xem thường ta vừa thôi chứ. Cứ chờ đấy cho ông!"  

             Rồi trực tiếp biến mất tại chỗ, để lại một mình Kỷ An Chi thong thả gặm đùi gà trong điện.  

             Diệp Huyên đang muốn đi ra sau núi thì bỗng ngừng bước, xoay người lại đối mặt với cô gái xinh xắn sau lưng.  

             Diệp Hinh nhìn hắn với vẻ sợ sệt, hai tay siết lấy góc váy, không dám lên tiếng.  

             "Có chuyện gì?", Diệp Huyên đánh vỡ sự im lặng.  

             Diệp Hinh cúi đầu đến gần: “Đường... đường huynh...”  

             Diệp Huyên lắc đầu: “Là viện trưởng”.  

             Diệp Hinh càng cúi gằm mặt, cả người rúm lại.  

             Diệp Huyên nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta: “Ở nơi này, ta là viện trưởng, ngươi là học viên, vẫn là người một nhà”.  

             Xong rồi hắn dứt khoát rời đi, khiến Diệp Hinh sửng sốt nhìn theo một hồi lâu rồi nở nụ cười.  

             Vẫn là người một nhà.  

            


244: Đánh trước đã


Hoàng cung Khương Quốc.

Quốc chủ Khương Nguyên khoác long bào cười hỏi khi nhìn thấy một nam tử trung niên bước vào: “Sứ giả Sở Quốc, quý quốc chủ vẫn mạnh khỏe chứ?"

Đối phương lạnh lùng đáp lại: “Không”.

Câu trả lời này khiến mấy vị đại thần nhíu mày không hài lòng, Khương Nguyên cũng tỏ vẻ không vui.

Nam tử tiếp lời: “Quốc chủ Khương Quốc, trong bí cảnh Ninh Quốc, Tam hoàng tử nước ta bỏ mạng dưới tay một kẻ tên Diệp Huyên - học viên học viện Thương Lan của quý quốc. Về chuyện này, quý quốc nên cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng”.

Sắc mặt Khương Nguyên trở nên lạ lùng.

Nam tử kia nổi giận: “Kẻ này dám sát hại Hoàng tử nước ta, nên tru cửu tộc. Hắn...”

Khương Nguyên bỗng lắc đầu ngắt lời: “Xin lỗi, Diệp Huyên là người Khương Quốc ta, không đến lượt Sở Quốc nhúng tay vào”.

Nam tử trung niên nheo mắt lại: “Khương Quốc muốn bao che cho kẻ này?"

Thần sắc Khương Nguyên cũng lạnh đi: “Đúng, chúng ta muốn bao che cho hắn”.

Đối phương hằn học nhìn ông ta: “Vì một Diệp Huyên mà Khương Quốc sẵn sàng châm ngòi xích mích với Sở Quốc ta ư?"

Khương Nguyên lạnh lùng đáp: “Khương Quốc ta không muốn xích mích cùng quý quốc. Nhưng Diệp Huyên là người nước ta, chúng ta không cho phép bất kỳ ai động đến hắn”.

Câu trả lời đanh thép này khiến sắc mặt nam tử trở nên xấu xí, hiển nhiên ông ta không nghĩ đến việc Khương Quốc lại bao che cho Diệp Huyên đến vậy.

Không có một vị đại thần nào bước ra.

Bọn họ dĩ nhiên biết Diệp Huyên chính là thiếu niên thần kỳ một tay tiêu diệt học viện Thương Mộc. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết bối cảnh sau lưng hắn không đơn giản.

Nam tử lạnh lùng cười: “Hay cho Khương Quốc. Chờ đấy!"

Nói xong lập tức đi mất.

Trong điện, Khương Nguyên nhàn nhạt ra lệnh: “Phái người đến học viện Thương Lan, báo cho Diệp quốc sĩ phải cẩn thận Sở Quốc giở trò”.

"Rõ!"

"...”

Sở Quốc nằm ở phía bắc Khương Quốc, vị trí cũng cách nhau khá xa, chính vì vậy mà chưa từng phát sinh xung đột gì.

Hoàng cung Sở Quốc.

Uỳnh!

Một tiếng vang nổ ra trong đại điện, theo sau là một giọng nam quát to: “Hay cho Khương Quốc chúng!"

Người vừa quát lên là một nam tử trung niên khoác long bào, hiển nhiên chính là quốc chủ Sở Chiếu Thiên. Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ xinh đẹp đang khóc nức nở: “Bệ hạ, thù của Hàn Nhi không thể không báo, bằng không nó làm sao có thể nhắm mắt?"

Sở Chiếu Thiên phẫn hận nhìn nam tử trước mặt: “Khương Quốc thật sự muốn bao che cho kẻ này?"

Đối phương vội vã gật đầu: “Vâng, quốc chủ Khương Quốc còn dám nói lời cuồng vọng, rằng nếu Sở Quốc ta dám động đến Diệp Huyên kia thì sẽ bắt chúng ta phải trả giá đắt!"

"Hay! Hay lắm!"

Gương mặt Sở Chiếu Thiên vặn vẹo đi: “Hay cho Khương Quốc, vì một thằng oắt con Diệp Huyên mà không tiếc khai chiến cùng Sở Quốc ta!"

Bỗng nhiên, một lão già đứng gần đó lên tiếng.

"Bệ hạ, e rằng chuyện này không đơn giản”.

Thấy Sở Chiếu Thiên nhìn sang, lão ta thấp giọng nói: “Ta đã điều tra, biết được thiếu niên Diệp Huyên kia không phải tầm thường. Tuổi tuy còn trẻ, chỉ mới đến Lăng Không Cảnh nhưng đã có thể giết cường giả Thông U Cảnh. Ngoài ra, trong những thiên tài vào bí cảnh hôm ấy, cả Cam Thập Tam của học viện Thương Mộc ở Đại Vân cũng chết dưới tay hắn”.

Thiên tài bảng Võ Cam Thập Tam?

Thông tin này khiến thần sắc Sở Chiếu Thiên trở nên nghiêm túc.

Lão già tiếp lời: “Hơn nữa, theo lão phu điều tra, học viện Thương Mộc ở Khương Quốc đã bị tiêu diệt, tuy là có sự trợ giúp của Hoàng thất và Túy Tiên Lâu nhưng không thể chối bỏ sự lợi hại của thiếu niên này, bằng không hai thế lực ấy sẽ không giúp đỡ hắn. Theo lão phu suy đoán, kẻ này chắc chắn có thế lực lớn hoặc một siêu cường giả sau lưng”.

Sở Chiếu Thiên dần bình tĩnh lại: “Tiếp tục”.

Lão già thi lễ: “Cam Thập Tam là học viên đứng đầu học viện Thương Mộc ở Đại Vân, họ há có thể bỏ qua trước cái chết của hắn ta? Nhưng thiếu niên kia và mấy tên học viên Thương Lan vẫn sống khỏe mạnh cho hiện tại, chuyện này quá bất thường! Những thiên tài ngày ấy vào bí cảnh cũng có một ít thế lực chống lưng, cũng từng phái người đến Khương Quốc trả thù, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức gì”.

Đôi tay Sở Chiếu Thiên chậm rãi siết lại: “Có tra được người sau lưng hắn không?"

Lão già lắc đầu: “Không, một chữ cũng không. Bệ hạ, người này không hề đơn giản, lão phu đề nghị đừng nên trêu vào”.

"Vậy chẳng lẽ Hàn Nhi cứ thế bỏ mạng hay sao?", người phụ nữ ăn mặc xa hoa cả giận thét lên.

Lão già chỉ lẳng lặng nhìn bà ta.

Sắc mặt Sở Chiếu Thiên trầm xuống, không rõ đang suy tính những gì. Người phụ nữ toan lên tiếng thì bị ông ta quắc mắt trừng cho ngậm miệng lại, tiếp tục khóc thút thít.

Một hồi sau, Sở Chiếu Thiên hỏi lão già: “Không điều tra được một chút gì sao?"

Lão ta lắc đầu: “Đã phái ra tất cả thám tử vẫn không thu hoạch được gì”.

Sắc mặt Sở Chiếu Thiên trở nên âm u.

Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến từ bên ngoài: “Thù giết con sao có thể không báo?"

Quốc chủ Sở Quốc nhìn sang, thấy một người mặc áo choàng đen đứng đó.

Chỉ trong chớp mắt, mười mấy thị vệ mặc giáp vàng sáng loáng xuất hiện trong đại điện.

Người áo đen nhàn nhạt lên tiếng: “Tại hạ người Đường Quốc, thay mặt quốc chủ đến đây”.

Sở Chiếu Thiên nhíu mày: “Đường Quốc?"

Người kia cười: “Quốc chủ dặn ta hỏi quý quốc một câu: có muốn phân chia Khương Quốc hay không?"

Sở Chiếu Thiên cười gằn: “Các ngươi nói chia là chia được ư?"

Người áo đen chỉ cười: “Nếu học viện Thương Mộc của Đại Vân cũng ra tay thì sao?"

Những lời này khiến Sở Chiếu Thiên không khỏi nheo mắt lại.

Người áo đen nói với nụ cười trên môi: “Tên Diệp Huyên kia quả thật có người chống lưng, tuy nhiên học viện Thương Mộc ở Đại Vân đã đồng ý sẽ giải quyết người đó. Chúng ta chỉ cần tiến quân thần tốc vào giết người Khương Quốc là được. Đến lúc ấy, đại quân muốn giết Diệp Huyên cũng dễ như bóp nát một con kiến vậy”.

Sở Chiếu Thiên nhìn người đó: “Làm sao ta có thể tin ngươi?"

Người áo đen khẽ ngoắc ngón tay, một lệnh bài được khắc từ gỗ xuất hiện trước mặt Sở Chiếu Thiên.

Trên mặt Bắc có hai chữ Đại Vân, mặt chính là bốn chữ Học Viện Thương Mộc.

Lệnh bài Đại Vân Thương Mộc!

Sở Chiếu Thiên vẫn lắc đầu: “Chỉ lệnh bài này vẫn chưa đủ”.

Đúng lúc ấy, một lão già khoác áo choàng trắng bỗng xuất hiện từ hư không ngay giữa đại điện khiến vô số người biến sắc.

Người áo đen kính cẩn thi lễ với ông ta: “Tham kiến tiền bối”.

Lão già áo trắng này không ai khác chính là hộ pháp học viện Thương Mộc từng đến Khương Quốc để tiêu diệt cô gái bí ẩn kia.

Ông ta không phải là hộ pháp của học viện Thương Mộc ở Thanh Châu mà là của tổng viện ở Trung Thổ Thần Châu, là cường giả đứng trên Vạn Pháp Cảnh đỉnh cao.

Lão già áo trắng thản nhiên nhìn Sở Chiếu Thiên: “Người đứng sau Diệp Huyên, chúng ta sẽ đối phó. Nếu Sở Quốc ngươi cùng Đường Quốc công phá Khương Quốc, tiêu diệt Diệp Huyên, học viện Thương Mộc ta ắt trọng thưởng!"

Đại điện im lặng một hồi lâu, sau đó là giọng nói quả quyết của Sở Chiếu Thiên: “Làm!"

Lão già gật đầu rồi biến mất.

Biên giới Đại Vân, học viện Thương Mộc, trước điện Hạo Nhiên.

Lão già áo trắng lẳng lặng nhìn thanh kiếm làm từ lá cây cắm trên điện.

Sau lưng lão, viện trưởng Mộ Thanh Huyền lên tiếng sau một hồi do dự: “Chuyện này quá mạo hiểm, chi bằng thu tay?"

Lão già lắc đầu: “Không thể. Viện trưởng Thương Lan đã bỏ mình, thiếu niên kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Lấy thiên phú của hắn, e rằng sau này lại có một vị Kiếm Tiên. Xin lỗi ư? Học viện Thương Mộc ta thà chết đứng chứ không sống quỳ. Nếu nàng ta không cho phép ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ thì chúng ta dùng cách khác”.

Mộ Thanh Huyền khẽ thở dài: “Ta sẽ đến đế quốc Đại Vân cầu kiến vị Kháo Sơn Vương kia một chuyến... Đã làm thì phải làm cho đến cùng”.

Lão già áo trắng gật đầu: “Làm đến cùng”.

Một ngày sau, sáu mươi nghìn thiết kỵ giáp bạc từ Sở Quốc bất chợt tung vó về phía Bắc.

Một trăm hai mươi nghìn bộ binh vác trường mâu ở Vinh Quốc khẩn cấp tập hợp.

Cùng lúc ấy, bên ngoài Lưỡng Giới Thành, một trăm nghìn kỵ binh giáp đen cuồn cuộn xông đến.

Trong Hoàng cung Ninh Quốc, Thác Bạt Ngạn ngắm nghía lệnh bài Đại Vân Thương Mộc trong tay với vẻ mặt vô cảm. Một gã khoác áo choàng đen đứng cách đó không xa.

Không biết qua bao lâu sau, quốc chủ Ninh Quốc chợt vung tay đập bể lệnh bài: “Ninh Quốc ta tuyệt đối không làm tay sai cho kẻ khác!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK