Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Huyên hỏi: “Làm sao?”





Ông lão áo đen nhẹ giọng nói: “Số mệnh của cậu rất kỳ lạ! Còn cả nhân quả trên người cậu nữa…”





Diệp Huyên nhìn ông lão: “Ông có đánh nhau nữa không?”





Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên, sau đó nói: “Không biết vì sao tiểu hữu muốn đẩy Hắc Ám giới ta vào chỗ chết!”





Diệp Huyên cười đáp: “Không phải ta muốn tiêu diệt các người, mà là các người muốn tiêu diệt ta!”





Ông lão áo đen quay đầu nhìn Thượng chủ bên dưới: “Chuyện gì thế này?





Nghe vậy, sắc mặt mấy cao thủ của Hắc Ám giới đang có mắt đều trở nên hơi kỳ lạ!





Có chuyện gì vậy?





Hình như tổ tiên này của mình còn có ý trách móc nữa!





Thượng chủ im lặng một lát rồi nói: “Tiên tổ, có thể giết chết hắn không?”





Ông lão nhìn chằm chằm Thượng chủ: “Ngươi bị ngu à?”





Nghe vậy, xung quanh trở nên ồn ào.





Đám người Diệp Huyên cũng sửng sốt.





Chuyện gì đang diễn ra vậy?





Thượng chủ nhìn ông lão áo đen, sắc mặt hơi khó coi.





Ông lão áo đen nhìn Thượng chủ: “Ngươi sẽ khiến Hắc Ám giới đi vào con đường diệt vong!”





Thượng chủ trầm giọng nói: “Chỉ vì chúng ta chọn làm kẻ thù của hắn sao?”





Ông lão áo đen lắc đầu: “Ngươi sống nhiều năm như vậy mà chút khả năng nhìn người cũng không có, thật là sống uổng công!”





Thượng chủ khẽ nhíu mày: “Có ý gì?”





Vẻ mặt ông lão áo đen không chút cảm xúc: “Nhân quả trên người hắn, Hắc Ám giới ta sao có thể dính vào được”.





Thượng chủ im lặng.





Ông lão áo đen lại nói: “Có dã tâm là tốt, nhưng phải có thực lực phù hợp với dã tâm đó! Nếu không chẳng khác nào đẩy mình vào đường chết cả!”





Nói xong, lão ta xoay người nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu hữu, hôm nay Hắc Ám giới ta muốn kết thúc đoạn nhân quả này với cậu, không biết có được không?”





Diệp Huyên cười nói: “Không được!”





Ông muốn đánh thì đánh, không muốn đánh thì không đánh à?





Nghĩ ông đây là ai?





Hôm nay, có ai đến cũng vô dụng!





Ông lão áo đen gật đầu: “Ta hiểu rồi!”





Dứt lời, ông ấy mở lòng bàn tay ra, trong nháy mắt, không gian xung quanh trở nên hư ảo.





Thấy cảnh


20220306141829-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK