Người đàn ông áo trắng phía xa gật đầu: “Thật!”
Diệp Huyên hơi lưỡng lự.
Thấy vậy, người nghịch hành biến sắc: “Diệp huynh, nói cho ta biết, huynh không phải loại người như vậy”.
Diệp Huyên nhìn người nghịch hành: “Ta… huynh xem, mục tiêu của họ là huynh, ta ở lại thật sự không hợp lý lắm!”
Người nghịch hành vội nói: “Có gì mà không hợp lý! Chúng ta cùng một phe mà, sư huynh đệ đồng môn, một giọt máu đào hơn ao nước lã!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Lúc trước huynh cướp tinh mạch của ta! Huynh quên rồi sao?”
Người nghịch hành kinh ngạc: “Diệp huynh… người đó hình như không phải huynh mà? Ta nhớ đó là Ngự Thiên Thần…”
Nói đến đây gã đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ, đưa tới trước mặt Diệp Huyên đang định bỏ chạy: “Diệp huynh, trước đây là hiểu lầm, hiểu lầm, ta giữ tinh mạch này cũng vô ích, huynh cầm lấy đi”.
Diệp Huyên cất nhẫn chứa đồ đi rồi tức giận nói: “Huynh làm gì thế hả?”
Người nghịch hành choáng váng.
Diệp Huyên phẫn nộ: “Chúng ta đều là người của Vĩnh Dạ Thành, vốn nên cùng hội cùng thuyền nhưng huynh lại lấy thứ này ra đưa cho ta. Huynh… Huynh đang sỉ nhục ta đấy có biết không?”
Vẻ mặt người nghịch hành đóng băng.
Diệp Huyên đau lòng ôm đầu: “Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, một giọt máu đào hơn ao nước lã! Thế mà huynh lại lấy tinh mạch ra để đo tình đồng môn giữa chúng ta… Huynh… Huynh coi Diệp Huyên ta là người thế nào? Ta… Ta coi thường huynh! Ta cực kỳ coi thường huynh!”
Người nghịch hành trợn mắt há mồm nhìn Diệp Huyên: “Diệp… Diệp huynh… Có phải huynh cùng một phe với họ không…”
Diệp Huyên: “…”