Bởi vì Thanh Nhi đã giải thích tỉ mỉ cảnh giới này, không chỉ vậy mà còn dạy hắn nên tu luyện thế nào.
Thanh Nhi đã cho hắn cách giải quyết của tất cả vấn đề.
Một ngày sau.
Diệp Huyên thành công bước vào trạng thái “ngưng thần” kia.
Đúng lúc này, dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Không biết cái đám vây quanh Thanh Nhi hiện giờ sao rồi?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Tiểu chủ, có lẽ người nên hỏi hiện giờ hệ Ngân Hà như nào rồi”.
Diệp Huyên: “…”
…
Thanh Nhi sẽ tiêu diệt hệ Ngân Hà ư?
Diệp Huyên không biết, hắn chỉ biết một điều rằng hệ Ngân Hà sẽ thể sẽ khá gian nan.
Một lát sau, Diệp Huyên tiến vào bên trong không gian Bạch Trú…
Vì có kiếm Thanh Huyên nên sức mạnh vụt trôi của Bạch Trú giới không hề ảnh hưởng đến hắn. Không chỉ vậy, lúc ở trong Bạch Trú giới, uy lực của Trảm Mệnh trở nên khủng khiếp hơn! Bởi vì nơi nào trong Bạch Trú giới cũng có sức mạnh vụt trôi, kiếm Thanh Huyên có thể trực tiếp điều động chúng.
Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn tiến vào Bạch Trú giới không phảI vì muốn điều động sức mạnh vụt trôi của thời gian, mà muốn xem thử uy lực của cảnh giới “Ngưng Thần”.
Trong giây lát nhắm mắt, Diệp Huyên lập tức bước vào trạng thái tĩnh tâm, tiếp theo đến trạng thái ngưng thần.
Giờ phút này, tinh thần lực và sức mạnh thần hồn của hắn đều được tập trung ở mức cao nhất.
Diệp Huyên đột nhiên trỏ nhẹ ngón cái.
Oong!
Kiếm Thanh Huyên chém thẳng ra ngoài.
Ầm!
Trong nháy mắt, Bạch Trú giới lập tức bị chôn vùi.
Khóe miệng Diệp Huyên khẽ cong.
Uy lực của chiêu này mạnh hơn lúc trước rất rất nhiều.
Trong trạng thái tĩnh tâm, vạn vật sáng tỏ, còn trong trạng thái ngưng thần, bản thân sáng tỏ. Điểm khác biệt lớn nhất của hai trạng thái này chính là, một cái là nhìn rõ vạn vật, cái còn lại là nhận rõ bản thân.
Trong trạng thái ngưng thần, hắn có thể phát huy sức mạnh bản thân đến cực hạn.
Vô địch!
Diệp Huyên lại có loại cảm giác này.