Những người khác lại ngây ra.
Kiếm tu nhìn Trận linh đang trợn tròn mắt: “Lần sau đừng có mở mồm tự xưng vô địch nữa, hại ta phấn khích rồi cũng như không”.
Đoạn vươn tay gọi kiếm về, mỉm cười nói với Diệp Huyên: “Bảo trọng”.
Sau đó xoay người biến mất.
Nói đến là đến, nói đi là đi.
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Đại ca vẫn tiêu sái như xưa!
Trong trận pháp, do kiếm tu không giết nên Trận linh vẫn còn sống
Nhưng nó đã ngây ra như phỗng.
Chỉ một kiếm mà thôi!
Vậy mà đã đủ khiến nó mất mạng!
Pháp lực của ba trăm sáu mươi Đại đạo bị đối phương hóa giải chỉ bằng một kiếm!
Đây chính là "nhất kiếm phá vạn pháp" trong truyền thuyết ư??
Đầu óc nó kêu ong ong.
Người đàn ông áo xanh bỗng cười nói với Diệp Huyên: “Không chào cha một tiếng à?"
Diệp Huyên đen mặt.
Người đàn ông áo xanh cười ha hả rồi biến thành kiếm quang biến mất ở chân trời.
Đi luôn rồi!
Diệp Huyên câm nín.
Cha cũng hệt như đại ca, nói đi là đi.
À không phải!
Hai người này hẳn là không muốn ở chung với Thanh Nhi mới đúng.
Lấy tính tình nóng như lửa của nàng thì hẳn là vậy.
Hai người kia đi rồi, Thanh Nhi nhìn những người còn sót lại của Nghịch Đạo Minh: “Tất cả các ngươi đều quá yếu”.
Mọi người: “...”
"Ha ha ha!"
Không Huyền chợt bước ra, đứng đối diện cách Thanh Nhi không xa, nói: “Ngươi cho rằng mình mạnh lắm sao?"
Ông ta nắm tay phải lại, để một luồng sức mạnh khổng lồ tuôn trào từ cơ thể.
Thanh Nhi chỉ giơ tay, chém xuống một kiếm.
Xoẹt!
Thủ cấp Không Huyền bay véo ra trước bao đôi mắt chứng kiến.
Máu tươi phun trào như suối.
Ai nấy đều ngớ ra.
Thanh Nhi nhìn cái đầu kia, tự hỏi: “Thứ rác rưởi gì vậy?"
Mọi người: “...”
Giết trong nháy mắt!