Cô bé ngẩng đầu nhìn về phía phía chân trời, cô bé lại lấy ra một cây kẹo hồ lô, liếm liếm, sau đó nói: “Ra tay không?”
Trong tầng mây, người đàn ông áo trắng của Thần Điện kia nhìn chằm chằm cô bé, không nói gì!
Cô bé nhìn sang ông lão lưng còng cách đó không xa: “Hắn ta không dám ra tay! Ngươi đợi ta ăn xong cây kẹo hồ lô này, sau đó ta liền đánh chết các ngươi!”
Diệp Huyên do dự một chút, sau đó nói: “Hay là ngươi đánh chết bọn họ trước rồi ăn?”
Cô bé suy nghĩ, sau đó đưa kẹo hồ lô đến trước mặt Diệp Huyên: “Cầm giúp ta!”
Diệp Huyên vội vàng nhận lấy kẹo hồ lô.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Cô bé đi về phía bốn người đám ông lão lưng còng, nhếch miệng cười: “Thật ra, ta cũng hơi muốn ăn thịt người...”
Nói đến đây, cô bé như nghĩ đến cái gì, sau đó nhẹ giọng nói: “Dương ca không ở đây! Ta có thể ăn! Dù sao hắn cũng không biết, ha ha...”
Nói xong, cô bé lập tức xông lên.
Cách đó không xa, sắc mặt bốn người đám ông lão lưng còng thay đổi rõ rệt, lúc này, Môn chủ Thiên Môn đột nhiên xông lên, khoảnh khắc ông ta xông ra ngoài, từng đạo tàn ảnh xuất hiện phía sau ông ta!
Tốc độ nhanh đến cực hạn!
Dường như chỉ trong chớp mắt, ông ta chém thẳng lên hai cái sừng trên đầu cô bé.
Ầm!
Trước ánh mắt của mọi người, dao của Môn chủ Thiên Môn trực tiếp hóa thành bột mịn.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức ngây người!
Mà Môn chủ Thiên Môn đang muốn rút lui, lúc này, cô bé dùng một tay nắm chặt cổ ông ta.
Môn chủ Thiên Môn nhìn chằm chằm cô bé: “Vì sao! Vì sao! Ngươi...”
Đúng lúc này, cô bé đột nhiên há mồm cắn một miếng.
Phốc!
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, cô bé trực tiếp nuốt xuống đầu của Môn chủ Thiên Môn!
Mọi người: “...”
Diệp Huyên trong đầu cũng trống rỗng!
Cô bé này nói muốn ăn thịt người, cô bé không phải nói chơi!
Cô bé không phải nói chơi!