Độc Cô Huyên nhìn Độc Cô Liệt, sau đó xoay người lại nhìn Diệp Huyên, truyền âm bằng huyền khí: "Nhà họ Độc Cô vẫn còn ít nhất hai cường giả cảnh giới Vô Thượng ẩn mình trong bóng tối, lát nữa ta cản họ lại, con phải nhân cơ hội rời đi, hiểu chưa?"
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Người đánh thắng được chúng sao?"
Độc Cô Huyên cười nói: "Thắng được, sau khi con đi, ta sẽ tìm con ngay".
Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười: "Sau khi con rời khỏi, người sẽ chết".
Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyên, một lát sau, bà ấy đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Diệp Huyên: "Chỉ cần con và Liên Nhi sống sót, cho dù ta có chết cũng không sao cả. Hơn nữa, có thể gặp lại con, mẫu thân đã rất vui rồi".
Nói xong, bà ấy xoay người nhìn Độc Cô Liệt cách đó không xa: "Tam thúc, để ta thay nhi tử đánh với thúc một trận được không?"
Độc Cô Liệt cười gằn: "Nếu lúc ngươi còn đang ở thời kì đỉnh cao, tam thúc ta có lẽ sẽ còn kiêng kỵ ngươi một hai phần, nhưng ngươi hiện tại đã bị hao tổn Nguyên thần, thực lực không bằng một phần ba thời kỳ đỉnh cao, ngươi sao có thể đánh với ta một trận được?"
Độc Cô Huyên cười nói: "Cứ đánh rồi chẳng phải sẽ biết sao?"
Nói xong, bà ấy nhẹ nhàng xoay tròn tay định đi ra giao đấu, nhưng Diệp Huyên lại đột nhiên giữ tay bà ấy lại.
Độc Cô Huyên quay đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười khẽ: "Cứ để con!"
Độc Cô Huyên nhìn Diệp Huyên, mà Diệp Huyên lại đi đến phía Độc Cô Liệt cách đó không xa.
Nhìn bóng lưng Diệp Huyên, Độc Cô Huyên thấy hơi mơ màng, thiếu niên trước mắt này, đã lớn rồi.
Không còn là đứa trẻ ngày nào cũng dắt Diệp Liên đi theo sau bà ấy nữa.
Nghĩ đến đây, bà ấy bỗng nhiên thấy đau lòng.
Những năm qua rốt cuộc hắn và Diệp Liên đã trải qua những gì mới khiến tính cách của hắn trưởng thành đến vậy...
Xa xa, Diệp Huyên vẫn đang đi về phía Độc Cô Liệt, trên người hắn đột nhiên bạo phát ra một luồng kiếm thế vô cùng mạnh mẽ!
Kiếm thế của Đại Kiếm Tiên!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên dừng lại cách Độc Cô Liệt khoảng ba trượng, giờ khắc này, thế quanh người hắn đã tụ được đến mức hoàn hảo.
Độc Cô Liệt nhìn Diệp Huyên: "Không thể không nói, ngươi quả thật rất yêu nghiệt, dưới cảnh giới Vô Thượng, ít người có thể đấu cùng với ngươi. Nhưng đáng tiếc, cảnh giới của ngươi quá thấp, nếu đạt đến Nguyên Cảnh, có lẽ đã có thể giao chiến cùng lão phu một trận!"
Diệp Huyên cười khẩy, hắn khẽ giậm chân phải xuống.
Ầm!
Một luồng sức mạnh màu vàng đột nhiên trào ra khỏi cơ thể hắn, trong nháy mắt, một khí tức cường đại đột nhiên tuôn ra làm chấn động không gian, mọi người ở xung quanh bị cỗ khí tức mạnh mẽ này đẩy lùi liên tục.
Vô Địch Kim Thân!
Diệp Huyên rất rõ, hiện tại nếu hắn muốn chém giết Độc Cô Liệt này, hắn buộc phải dùng lá bài tẩy.
Nếu không, với cảnh giới của hắn thì cho dù có thêm kiếm Tiên Linh vào cũng không thể làm gì được đối phương.
Vô Địch Kim Thân vừa xuất hiện, Độc Cô Liệt lập tức biến sắc: "Hơi thở của ngươi... Sao có thể..."
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên phóng ngươi nhảy một cái lên trên đỉnh đầu Độc Cô Liệt, một khắc sau, hắn đột nhiên nện một quyền xuống.
Độc Cô Liệt vung tay phải lên, một sức mạnh cường đại lập tức bùng nổ.
Ầm!
Nương theo cú đấm này của Diệp Huyên, cả người Độc Cô Liệt lập tức lui ra xa gần trăm trượng!
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt hai người Ngôn Giới và Cổ Thông lập tức thay đổi, trong lòng hai người đều có chút khiếp sợ, phải là sợ đến mức không có gì sánh nổi!
Đây là bí kỹ gì?
Phải biết rằng Độc Cô Liệt hơn Diệp Huyên tận hai cảnh giới!
Một quyền đánh bay Độc Cô Liệt, Diệp Huyên cũng không dừng lại, thân hình hắn rung lên, lập tức hóa thành một luồng kiếm quang xông về phía Độc Cô Liệt.
Nhanh!
Vô cùng, vô cùng nhanh!
Khi đến trước mặt Độc Cô Liệt, Diệp Huyên rút kiếm ra chém.
Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Sau khi sử dụng Vô Địch Kim Thân, uy lực của chiêu kiếm này tăng lên gấp mấy lần so với trước.
Mà đối mặt với chiêu kiếm này, tròng mắt của Độc Cô Liệt co lại, trong đấy ánh lên vẻ khó thể tin được.
Diệp Huyên khiến lão quá khiếp sợ!
Như lần này, chiêu kiếm này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi Phá Không Cảnh, không đúng, phải là vượt khỏi cả Nguyên Cảnh, có thể nói, nó đã đạt đến cảnh giới Vô Thượng!
Mà Diệp Huyên sử dụng chiêu kiếm này lại chỉ mới là Phá Không Cảnh!
Đối mặt với chiêu kiếm này, Độc Cô Liệt không dám khinh thường, lão lui về sau một bước nhỏ, ngay sau đó, lòng bàn tay phải úp xuống dưới, một khắc sau, lão đột nhiên hất tay lên. Cú hất này như thể đảo ngược cả không gian, không gian vòng xoáy kia trong nháy mắt đã nhấn chìm chiêu kiếm của Diệp Huyên!
Im lặng trong chốc lát!
Ầm!
Một tiếng vang động trời nổ ra, ngay sau đó, vô số kiếm quang phóng ra khắp bốn phía.
Cùng lúc đó, một bóng người liên tục thối lui lại, bóng người này không phải là Diệp Huyên mà là Độc Cô Liệt!
Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người cách đó không xa lập tức thay đổi.
Sau khi Độc Cô Liệt dừng lại, Diệp Huyên phía xa lại định ra tay tiếp, nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Ca..."
Là giọng nói của Diệp Liên!
Cơ thể Diệp Huyên hơi run lên, hắn xoay người lại, cách đó không xa, một người đàn ông trung niên cầm một sợi xích sắt trong tay, mà đầu kia của sợi xích là Diệp Liên đang bị trói chặt nhốt trong lồng sắt.
Khi thấy cảnh này, toàn thân Diệp Huyên lập tức thấy trống rỗng...
Chương 804: Ca...
Danh Sách Chương: