Cổ Minh nhìn quanh bốn phía, sau đó nói: “Tiểu Tháp, dắt chúng ta đến gặp cô gái đó đi”.
Tiểu Tháp đáp: “Không cần đi gặp nàng ấy đâu”.
Cổ Minh chau mày, hỏi: “Ý ngươi là sao?”
Tiểu Tháp đáp: “Tìm thấy Diệp Huyên thì nàng ấy sẽ xuất hiện”.
Cổ Minh hạ giọng đáp: “Không biết bây giờ Diệp Huyên đang ở đâu”.
Tiểu Tháp cười hihi: “Ta dắt các người đi tìm ngài ấy, ta biết”.
Diệp Huyên: “…”
Cổ Minh nhìn Tiểu Tháp: “Vậy thì đi tìm thôi”.
Ba người họ nói xong thì rời khỏi Tiểu Tháp.
Tiểu Tháp dắt ba người họ rời khỏi Cổ giới.
Ở tận sâu trong núi, Diệp Huyên đang tu luyện bỗng ngẩng đầu, và rồi một Tiểu Tháp liền xuất hiện trước mặt hắn ngay lập tức.
Diệp Huyên nhìn thấy Tiểu Tháp thì ngây ra, sau đó mặt liền biến sắc, vì ba người Cổ Minh cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Huyên sầm mặt: “Tiểu Tháp, ngươi bày trò gì thế?”
Tiểu Tháp đáp: “Người đừng lên tiếng, xem ta biểu diễn đi”.
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Tháp bỗng nói: “Tiểu Hồn, đến đây một lát”.
Kiếm Thanh Huyên lắc nhẹ, sau đó bay đến trước mặt Tiểu Tháp, Tiểu Tháp dắt theo Tiểu Hồn đến trước mặt ba người Cổ Minh: “Các người cầm lấy thanh kiếm này, cảm nhận một lúc là có thể cảm nhận thấy nàng ấy đang ở đâu”.
Diệp Huyên: “…”
Cổ Minh nhìn Tiểu Tháp trước mặt, nói: “Ngươi chắc chứ?”
Tiểu Tháp đáp: “Chắc chắn, nếu lát nữa nàng ấy xuất hiện thì các người nhớ ra tay ngay, đừng để nàng ấy chạy mất, nàng ấy chạy nhanh lắm”.
Ba người Cổ Minh nhìn nhau, lúc này, Khô Càn bỗng nói: “Có gì đó không ổn”.
Nam Tư cũng nói với vẻ mặt nặng nề: “Thật sự không ổn”.
Ba người họ nhìn sang kiếm Thanh Huyên, lúc nhìn thấy kiếm Thanh Huyên thì cả ba đều có cảm giác bất an trong lòng.
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Thì ra là các ngươi sợ rồi à?”