Diệp Huyên vừa nhìn thấy người này thì cứng người.
Cùng lúc, thời không cạnh hắn nứt ra, để một cô gái mặc váy trắng chậm rãi xuất hiện.
Diệp Huyên: “...”
Chưa dừng lại ở đó, hắn cảm nhận được huyết mạch mình run lên. Một khắc sau, chân trời vỡ vụn, một người đàn ông trong bộ trường bào xanh bước ra.
Thấy ba người này xuất hiện, Diệp Huyên bất ngờ kích động không thôi. Khí phách dâng trào, hắn vung tay lên, ngang ngược hô to: “Ta vô địch, các ngươi làm gì mặc kệ!"
Mọi người: “...”
Tam Kiếm tề tựu!
Diệp Huyên giờ phút này quả thật đang lâng lâng!
Má ơi!
Chủ nhân bút Đại đạo mà có ở đây thì cũng phải quỳ xuống chứ nói chi đám người này!
Vô địch!
Chính là cảm giác vô địch này!
Đợi cơn hưng phấn qua đi, hắn bỗng sinh lòng nghi hoặc.
Sao tự dưng cha, đại ca và Thanh Nhi lại đồng thời xuất hiện?
Hắn không bất ngờ về Thanh Nhi, bởi dẫu sao cũng đang định gọi nàng đến rồi. Nhưng hắn không có ý muốn gọi cha và đại ca, hai người này lại đến đây làm gì?
Thanh Nhi liếc nhìn hai người đàn ông đứng kế rồi mới quay sang hỏi Diệp Huyên: “Không sao chứ?"
Hắn lắc đầu cười: “Chúng còn chưa đánh ta!"
Nàng ấy nhàn nhạt nói: “Chúng sẽ không có cơ hội”.
"Ngông cuồng!"
Thần Mục bên kia cười khẩy: “Ngươi là chỗ dựa của hắn?"
Thấy Thanh Nhi nhìn mình, y nhếch mép: “Ta chờ ngươi đã lâu”.
Thanh Nhi hờ hững: “Chờ ta làm gì? Chờ chết sao?"
Lời vừa dứt...
Xoẹt!
Một thanh kiếm đã đâm xuyên trán Thần Mục, đóng đinh y tại chỗ.
Thần Mục cứng đờ như tượng.
Không chỉ y mà những cường giả của Nghịch Thiên Đạo đều sửng sốt.
Bị giết trong nháy mắt thế ư?
Thần Mục không phải cường giả hạng xoàng mà cũng đã đến Tương Lai Đạo Cảnh, vậy mà lại bị giết trong nháy mắt?
Các cường giả Nghịch Thiên Đạo sửng sốt nhìn cảnh tượng khó tin này diễn ra.
Đầu óc Thần Mục trống rỗng.
Y là ai?
Y bị sao vậy?