Nó bay tít về sau. Diệp Huyên vươn tay, vừa chụp lại thì bản thân cũng lùi lại mấy trượng.
Diệp Huyên nhìn xuống, thấy trên thân Tiểu Tháp đã xuất hiện vài vết rạn.
Hắn nhíu mày nhìn đại điện. Thú vị rồi đây.
Tiểu Tháp mở miệng: “Tiểu chủ...”
Diệp Huyên: “Lần sau gặp Thanh Nhi, ta sẽ nhờ nàng giúp ngươi tăng sức mạnh lên”.
Tiểu Tháp lập tức sửa miệng: “Ta sẵn sàng vì Tiểu chủ vượt qua dầu sôi lửa bỏng, nghĩa bất dung từ!"
Diệp Huyên: “...”
Dương Niệm Tuyết liếc nhìn Tiểu Tháp: “Nó ở với đệ lâu cũng lây thói làm màu rồi à?"
Diệp Huyên: “...”
Dương Niệm Tuyết: “Còn cách nào khác không?"
Diệp Huyên cười: “Còn”.
Dương Niệm Tuyết vội hỏi: “Là gì?"
Diệp Huyên: “Đi vào”.
Hắn cất bước đi về phía đại điện.
Dương Niệm Tuyết vội kéo tay hắn lại, nghiêm túc hỏi: “Có chắc không?"
Diệp Huyên gật đầu.
Dương Niệm Tuyết chần chừ một hồi mới gật đầu: “Nhớ cẩn thận, nếu thấy nguy hiểm thì không cần vào. Dù sao phụ mẫu cũng có vô số gia sản để chúng ta thừa kế”.
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Huyên ngần ngừ: “Nhiều gia sản lắm sao?"
Dương Niệm Tuyết tròn mắt: “Đệ không biết hả?"
Diệp Huyên đen mặt: “Biết chết liền!"
Sắc mặt Dương Niệm Tuyết trở nên kỳ lạ.
Diệp Huyên thở dài: “Nhà mình trọng nữ khinh nam dễ sợ”.
Hắn nói xong thì đi về phía đại điện. Khi hắn đứng trước nó, lại có một tia sáng trắng bay ra. Diệp Huyên biến kiếm Thanh Huyên thành khiên kiếm ngăn lại trước mặt.
Ầm!
Khiên kiếm run lên bần bật nhưng vẫn gắng gượng đỡ hết đòn.