Diệp Huyên vội hỏi: “Thần khí gì thế?”
Cô gái hoả diễm đáp: “Giáp Hoang Thần, giáp này và ta năm đó được chủ nhân bút Đại đạo đưa xuống, ta có thể cảm nhận được hơi thở của nó”.
Diệp Huyên hỏi: “Cô có thể liên lạc được với nó không?”
Cô gái hoả diễm lắc đầu: “Ta thử rồi nhưng nó không có phản ứng, cũng giống như ta, có lẽ nó đã bị phong ấn rồi”.
Diệp Huyên hỏi: “Ở đâu?”
Cô gái đáp: “Đi vạn dặm về phía Nam”.
Diệp Huyên gật đầu, ra khỏi Tiểu Tháp, khoảng cách vạn dặm với hắn chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Mà khi hắn chuẩn bị ngự kiếm rời đi thì một luồng khí thế kinh khủng bất chợt xuất hiện sau lưng hắn.
Diệp Huyên cau mày, quay người nhìn lại, cách đó không xa có một người đàn ông Thái Sơ mặc giáp vàng đang đứng.
Người đàn ông Thái Sơ này chính là người đã giao đấu với hắn lúc trước.
Giờ phút này, cơ thể gã đã hồi phục.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông Thái Sơ: “Ngươi muốn đấu đơn à?”
Gã nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Đấu lại lần nữa!”
Diệp Huyên cười: “Đánh không lại thì lại gọi người phải không?”
Người đàn ông Thái Sơ nhún vai: “Ngươi không phục thì cũng có thể gọi”.
Tiểu Bút: “…”
Tiểu Tháp khẽ thở dài: “Nhìn đi, đây là ép người tốt làm chuyện xấu đấy”.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông Thái Sơ: “Nếu ngươi muốn đánh, vậy thì đánh”.
Dứt lời, hắn biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một luồng kiếm quang vụt qua nơi đây.
Xa xa, trong mắt người đàn ông Thái Sơ lướt qua vẻ hung ác, gã tiến lên trước tung ra một quyền, quyền mang màu vàng đáng sợ quét ra từ nắm đấm của gã.
Ầm!
Sức mạnh của hai người vừa tiếp xúc thì một đợt khí khủng khiếp tản ra xung quanh, mà luồng khí này vừa lan ra đã lập tức bộc phát thành mấy luồng khí nữa.
Đùng đoàng!
Ngay lập tức, những tiếng gầm nổ liên tục vang lên.
Vô số kiếm quang và kim quang bùng phát.