Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi nói: “Chạy trốn giữ mạng”.
Từ kinh nghiệm nhiều năm nay đến xem, quan trọng nhất vẫn nên có vài trang bị sử dụng khi cần bỏ chạy giữ mạng.
Sơn Khâu cười ha hả: “Vừa khéo có ngay”.
Advertisement
Ông dẫn hắn đi đến trước một cột sáng vàng thẫm, bên trong là một đôi giày.
Diệp Huyên lập tức nảy sinh hứng thú: “Có phải mang vào sẽ chạy rất nhanh không bá phụ?”
Advertisement
Sơn Khâu gật đầu: “Vô cùng nhanh là đằng khác. Giày này có tên Thời Không Toa Ngoa, tức có thể tùy ý xuyên qua không gian, tốc độ không thể nào hình dung nổi”.
Không thể hình dung ư?
Diệp Huyên vội nói: “Để ta thử xem”.
“Được”.
Sơn Khâu niệm chú ngữ. Cột sáng nhanh chóng vỡ ra, để đôi giày xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Hắn trích máu nhận chủ, sau đó trên chân đã là một đôi giày mới tinh.
Suy nghĩ hắn thoáng động một cái, cả người đã xuất hiện ở một vùng núi cách đó mấy vạn dặm.
Diệp Huyên thật sự ngây ra như phỗng.
Chỉ cần một suy nghĩ thôi mà đã đi được mười mấy vạn dặm…
Như nghĩ đến gì đó, hắn ngẩng đầu lên, một khắc sau đã xuất hiện tại một vùng vũ trụ.
Diệp Huyên kích động quá thể.
Thứ này đúng là Thần khí giữ mạng mà!
Một khắc sau, hắn đã trở lại bảo khố Địa Linh, hồ hởi nói.
“Bá phụ, vật này hình như tiêu hao rất ít linh khí thì phải?”
Vừa rồi hắn thi triển tận mấy lần vậy mà chỉ mất có chút ít linh khí, khiến hắn khó mà tin được.
Sơn Khâu cười nói: “Bình thường thôi, vì đây là Thần vật cấp bậc Truyền Thuyết hoàn mỹ. Hoàn mỹ là thế nào? Là không có khuyết điểm. Thật ra có những bảo vật khác tạo ra được loại hiệu quả này nhưng lại tiêu hao quá nhiều, lấy thực lực ngươi trước mắt, chỉ cần thi triển tầm năm, sáu lần là hết sạch Huyền khí trong người. Người thợ rèn kia đã bỏ ra ít nhất sáu trăm năm để nghiên cứu và cải tiến điều này đấy”.
Sáu trăm năm!