Sửu Nô nhìn cô gái váy trắng trân trối, ánh mắt đầy kinh sợ: “Ngươi… Tại sao ta không đỡ được một kiếm này của ngươi!”
Lúc này, trong lòng Sửu Nô vô cùng sợ hãi!
Vừa nãy ông ta đã nhìn thấy cô gái váy trắng ra kiếm rồi!
Nhưng, ông ta còn chưa kịp phản kháng gì đã bị một kiếm đâm vào giữa trán!
Ngay cả sức đánh trả cũng không có!
Lúc này, những gì Sửu Nô biết trước đó đều vỡ vụn!
Ngay cả cao thủ mạnh nhất Diệp tộc như Diệp Lăng Thiên cũng không thể dễ dàng miểu sát ông ta như vậy!
Chẳng lẽ, cô gái này còn mạnh hơn cả tộc trưởng?
Cô gái váy trắng căn bản không quan tâm đến Sửu Nô, nàng quay đều nhìn người đàn ông áo xanh: “Ta đi đây! Hắn thì giao cho ngươi, nếu hắn chết, ta sẽ gi3t chết các người!”
Nói xong, nàng quay người đi về phía xa.
Người đàn ông áo xanh vội nói: “Cô không cân nhắc gia nhập Kiếm Minh sao?”
Cô gái váy trắng không hề dừng lại: “Hắn là kiếm chủ của Kiếm Minh sao?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Sau này thì đúng!”
Cô gái váy trắng nói: “Đợi khi hắn làm thì lại nói với ta!”
Nói xong, nàng đã biến mất nơi chân trời.
Rõ ràng, khi Diệp Huyên làm kiếm chủ thì nàng mới gia nhập Kiếm Minh!
Người đàn ông áo xanh lắc đầu khẽ cười, cô gái này vẫn khó nói chuyện như vậy à!
Không đúng!
Nàng chỉ dễ nói chuyện với một người, chính là Diệp Huyên!
Toàn bộ thiện ý và dịu dàng của nàng đều dành cho một mình Diệp Huyên!
Lúc này, Nhị Nha ở bên cạnh người đàn ông áo xanh bỗng nói: “Dương ca, nàng ta vẫn kiêu ngạo như vậy!”
Người đàn ông áo xanh cười ha ha: “Là rất kiêu ngạo!”
Nói rồi y lại nhìn sang Sửu Nô kia, Sửu Nô lúc này cả người vẫn ngơ ngác.