Đây là điều bọn họ đều thắc mắc.
Chương lão lắc đầu: “Ta không biết, chỉ có thể xác định rằng đã có người thật sự thoát được. Mà một người có thể, vậy thì nhiều người cũng có thể, vì vậy nên Thần Nhân tộc mới đứng ngồi không yên”.
Một cường giả hỏi: “Chương lão, chúng ta nhất định phải diệt nhân loại ư?"
Chương lão: “Chúng ta không diệt nhân loại, Thần Nhân tộc sẽ diệt chúng ta”.
Những người khác trầm mặc.
Chống lại Thần Nhân tộc ư?
Căn bản là bất khả thi!
Trước mặt Thần Nhân tộc, họ chẳng khác gì loài kiến cỏ cả.
Nghĩ vậy, các cường giả đều buông một tiếng thở dài trong lòng.
Họ tu luyện ngần ấy năm, cũng rất muốn thoát khỏi những quy tắc đó, ngặt nỗi không ai làm đươc.
Cho dù là Chương lão cũng không thể hoàn toàn rời khỏi.
Sở dĩ họ có thể đạt được như ngày hôm nay đều là do Thần Nhân tộc cho phép, bằng không họ cũng chỉ đạt đến Thần Hồn Cảnh là tối đa.
Sự tồn vong của họ đều dựa vào Thần Nhân tộc!
Chương lão mở miệng: “Tiêu diệt đi”.
Những cường giả nhân loại khác im lặng.
Ngầm chấp nhận điều này.
Thật ra họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hoặc tiêu diệt nhân loại, hoặc bị Thần Nhân tộc tiêu diệt!
Chương lão: “Đi thôi”.
Lão xoay người rời đi.
Những người khác theo sát phía sau.
...
Trong Tiểu Tháp.
Diệp Huyên vẫn đang tạo ra Thần Cách, nhờ có Tiểu An hỗ trợ mà quá trình diễn ra hết sức suôn sẻ.
Hắn ngồi xếp bằng, cả người xuất hiện thay đổi kỳ lạ.
Thần Cách!
Hắn đang ngưng tụ Thần Cách. Một khi nó thành hình, sức mạnh của hắn sẽ thay đổi một cách long trời lở đất.
Mấu chốt là hắn sẽ có thể giải được ấn ký kiếm đạo do cha và đại ca để lại.
Đây mới là trọng điểm.
Ba năm sau.